Trong lúc Ninh Dạ nhảy cóc liên tục, Việt Trọng Sơn cũng bay như điên.
Ảo cảnh mà Ninh Dạ lưu lại ở Thúy Ngọc sơn không tạo được bất cứ tác dụng gì, Việt Trọng Sơn thậm chí chẳng buồn nhìn tới đã đuổi theo Cực Đạo việt.
Cho dù thế nào cũng không thể để Cực Đạo việt mất đi được, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng hắn.
Nhưng điều mà hắn khó hiểu cũng ngay đó.
Vì hắn phát hiện năng lực cảm ứng của bản thân đối với Cực Đạo việt biến thành cực kém.
Việt Trọng Sơn bố trí cấm chế trên Cực Đạo việt, vốn dĩ cho dù nó ở đâu, chỉ cần không rời khỏi Trường Thanh giới là Việt Trọng Sơn đều có thể cảm ứng được.
Nhưng lần này không biết vì sao hắn lại phát hiện khả năng cảm ứng của mình đối với Cực Đạo việt đã bị ảnh hưởng rất lớn.
Đây cũng là lý do vì sao hắn truy đuổi điên cuồng như vậy, vì cảm ứng suy yếu nghĩa là một khi khoảng cách đủ xa, có thể hắn sẽ không cảm ứng được vị trí của Cực Đạo việt nữa.
Khổ nỗi Cực Đạo việt như có năng lực không gian, còn có thể nhảy hết chỗ này đến chỗ khác.
Mỗi lần hắn đuổi tới gần mục tiêu, Cực Đạo việt lại lóe lên, xuất hiện ở đằng khác. Cũng may khoảng cách không vượt ngoài phạm vi cảm ứng của hắn, Việt Trọng Sơn vẫn có thể phát giác.
Việt Trọng Sơn biết có lẽ là do người lấy trộm sở hữu thần thông không gian.
Ví dụ như Quân Bất Lạc.
Nhưng vấn đề chính là đây.
Nếu là Quân Bất Lạc, hắn không cần nhảy đi nhảy lại như vậy.
Vì sao rõ ràng là Cực Đạo việt có thể đi xuyên không gian nhưng không trực tiếp rời khỏi mà lúc ở phía đông, lúc lại phía tây? Không có lần nào là khoảng cách vượt quá ba trăm dặm?
Ngươi đang trêu ta đấy à?
Trong lòng Việt Trọng Sơn hết sức nghi hoặc nhưng lại không thể từ bỏ, cho dù biết có vấn đề nhưng chỉ có cách tiếp tục bay, mong đối thủ sẽ nhảy mệt, ngừng chân.
Khổ nỗi quang độn của Ninh Dạ là đạo thuật, nhảy liền bảy tám chục cái cũng chẳng thở dốc tới một tiếng, Việt Trọng Sơn có mệt chứ y không mệt.
Thế nên ngày hôm đó, Việt Trọng Sơn bay lượn liên tục, Ninh Dạ nhảy cóc liên tục.
Cách phi hành của Việt Trọng Sơn cũng mạnh mẽ như chiến lực của hắn, khi hắn bay qua bầu trời, thậm chí những người dưới đất nghe tiếng sấm nổ ầm ầm, sau đó là một luồng khí lưu thô to màu trắng, như có một cái đuôi lửa xẹt qua bầu trời.
Nhưng cái đuôi lửa này còn chưa biến mất hoàn toàn, không bao lâu sau đã thấy người vừa bay qua bay trở lại, xoạt một tiếng biến mất trên không trung, chỉ lưu lại thêm một cái đuôi lửa nữa.
Trên bầu trời phạm vi hai ba trăm dặm như có thiên lôi gào thét, ầm ầm quay lại, xé gió bay đi, đặc biệt là người ở khu vực này thỉnh thoảng lại thấy có ngôi sao từ trên trời bay tới rồi lại đột nhiên bay đi, một lát sau lại đến rồi lại đi.
Lâu dần, thậm chí dân chúng bên dưới còn nắm được thời gian.
Lặng lẽ đếm mười chín tám bẩy, chờ một lúc là thấy dị tượng nảy sinh, sau đó lại ba hai một, tiếng nổ từ xa lại rời xa.
————————————————
Lôi Quang thành.
Công Tôn Điệp ngồi trong một quán trọ.
Tiếng đập cửa vang dội, Công Tôn Điệp mở cưa thấy Thanh Lâm và Tần Thì Nguyệt đã đến, La Hầu thì bị Tần Thì Nguyệt thu lại.
“Tới rồi.” Công Tôn Điệp nhanh chóng để bọn họ vào.
“Ninh Dạ đâu?” Tần Thì Nguyệt hỏi.
“Đừng nóng vội, hắn tới ngay đây.” Công Tôn Điệp bắt đầu đọc: “Mười... chín... tám... ba... hai... một.”
Ninh Dạ lập tức xuất hiện, thấy Thanh Lâm và Tần Thì Nguyệt, gật đầu nói: “Tới rồi à?”
“Tình hình thiện tại ra sao?” Thanh Lâm hỏi.
Ninh Dạ: “Việt Trọng Sơn tập trung vào Cực Đạo việt, không giải được, đang rất phiền phức. Bây giờ ta chỉ có thể nhảy tới nhảy lui giữa Tiểu Điệp và Văn Ngưng.”
Trên đường đi hai người đã biết chút chuyện Tần Thì Nguyệt cau mày nói: “Cứ như vậy cũng không ổn, sớm muộn gì Việt Trọng Sơn cũng nhận ra. Một khi hắn biết ngươi dùng người làm mục tiêu tiến hành dịch chuyển, rất có thể hắn sẽ hạ thủ với bọn Công Tôn Điệp.”
“Ta biết, thế nên ta mới bảo bọn Tiểu Điệp và Văn Ngưng vào thành, có thể trì hoãn một chút.”
“Nhưng đây không phải kế lâu dài. Chẳng phải đệ có Càn Tự Bí và Vấn Thiên thuật à? Sao không thử giải trừ?” Thanh Lâm hỏi.
Ninh Dạ thở dài: “Cấm chế của đại lão cảnh giới Niết Bàn đâu có dễ phá giải như vậy. Đệ thử rồi, muốn giải trừ cấm chế thì đầu tiên phải ứng phó với chấn động tâm thần của Cực Đạo việt, cái này thì cho đệ thời gian là thích ứng được. Nhưng cho dù có thích ứng cũng phải mất ít nhất hai đến ba ngày để lĩnh ngộ, phải không ngừng sử dụng Tuyền Cơ xích, Tạo Hóa thần tọa, Côn Lôn kính, thi triển tam đại thần thuật mới có chút khả năng nhỏ nhoi sẽ phá giải được, trong thời gian này còn không thể ngắt đứt.”
“Thế chẳng phải hỏng rồi à?” Mọi người cùng than thở.
Ninh Dạ lắc đầu: “Đúng là không được, cho nên phải nghĩ cách khác.”
“Nếu thật sự không được thì vứt Cực Đạo việt lại.” Tần Thì Nguyệt nói.
“Không được!” Công Tôn Điệp kêu lên: “Khó khăn lắm mới lấy được, sao nói vứt bỏ là vứt bỏ được.”
Ninh Dạ lại nói: “Ta không mấy hứng thú với Cực Đạo việt, nhưng rất muốn lĩnh ngộ Cực Đạo, không lĩnh ngộ một chút thì không cam tâm.”
Thanh Lâm nói một câu rất ngốc nghếch: “Không thì bảo Việt Trọng Sơn một tiếng, chúng ta chỉ mượn xem, sẽ trả cho hắn sớm thôi?”
Mọi người cùng nhìn Thanh Lâm như nhìn kẻ ngốc.
Thanh Lâm thở dài: “Hắn sẽ không nghe, coi như ta chưa nói đi.”
Tần Thì Nguyệt: “Thế thì còn cách gì không?”
Ninh Dạ đang định nói chuyện, lại đột nhiên bảo: “Chờ ta một chút.”
Thân hình lóe lên, đã biến mất không thấy đâu.
Trên bầu trời vang lên tiếng nổ ầm ầm, sau đó lại bay về phương xa.
Ba người cùng thở dài.
Sau thời gian một chén trà, Ninh Dạ lại xuất hiện: “Vừa nãy nói đến đâu rồi?”
“Có còn cách nào khác không?”
“Có.” Ninh Dạ gật đầu; “Chúng ta phải tìm cách di chuyển, không thể bị vây chết ở đây được. Việt Trọng Sơn có thể không kiêng nể gì trong Liệt châu nhưng không thể hoành hành trong các châu khác được?”
Công Tôn Điệp vui mừng: “Đúng đúng đúng, về Mặc châu, nếu hắn dám vào Mặc châu là tự tìm đường chết. Hắc Bạch Tử và tam đại nguyên lão sẽ cùng tới gây sự với hắn.”
“Vấn đề là rất khó.” Ninh Dạ tiếp tục thở dài.
Rất có thể Việt Trọng Sơn đã nhận ra cách qua lại của Ninh Dạ, bây giờ hai bên đều ở trong thành thị, tạm thời còn có thể che giấu.
Một khi ra khỏi thành, mục tiêu sẽ giảm bớt, Việt Trọng Sơn chỉ cần gọi thủ hạ tới là dễ dàng tìm ra Trì Vãn Ngưng hoặc Công Tôn Điệp. Một khi ba bên cùng bị để mắt tới, ngươi có nhảy thế nào cũng vô dụng.
Nghe Ninh Dạ phân tích, mọi người đều thấy đau đầu: “Thế thì làm sao bây giờ?”
Ninh Dạ đang định nói chuyện, đột nhiên y cảm ứng được gì đó: “Đợi ta một chút.”
Xoạt!
Biến mất.
Tiếng ầm ầm vang lên.
Tiếng ầm ầm bỏ đi.
Hai khắc đồng hồ sau, Ninh Dạ trở về, tiếp tục nói: “Tốc độ của Việt Trọng Sơn đã chậm lại.”
Dốc toàn lực bay tới bay lui như vậy, cho dù Việt Trọng Sơn có là đại lão cảnh giới Niết Bàn cũng có cực hạn.
Hắn buộc phải chậm lại, hồi khí một lần.
Mọi người vui mừng, Tần Thì Nguyệt lập tức nó: “Thời gian hai khắc không đủ để Công Tôn Điệp và Trì Vãn Ngưng bay tới thành thị khác, nhưng giữa thành thị có thôn trấn, có thể dùng thôn trấn làm mục tiêu. Cuối cùng là phải hành động thật nhanh, rất có thể người của Trung Ương vương phủ đang bố trí rồi.”
Nói xong cô trải bản đồ ra, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu di chuyển.