TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 345: Hoa Dương Tông

Cửu Cực sơn, Hoa Dương tông.

Đây là một môn phái nhỏ, trước nay vẫn sinh sống trước mũi của Trung Ương vương phủ, làm việc cẩn thận, chưa từng phạm sai lầm gì, nhưng cũng không lập được công lao gì.

Đối với bọn họ thì không cần có công, chỉ cần không phạm lỗi đã là tốt lắm rồi.

Nhưng cho dù như vậy vẫn không thể ngăn nổi mối họa từ trên trời giáng xuống.

Thân hình lóe lên, Ninh Dạ xuất hiện bên cạnh Công Tôn Điệp, lúc này Công Tôn Điệp vừa bay tới gần Cửu Cực sơn.

Công Tôn Điệp lau mồ hôi một cái rồi nói: “Tới đó là được rồi.”

“Nàng đi trước đi.” Ninh Dạ đã bay về phía Hoa Dương tông.

Khi hạ xuống đã biến thành hình dạng của Điền Bất Si.

Nhìn thấy Điền Bất Si tới, tông chủ Hoa Dương tông vội vàng nghênh đón: “Thanh Dương Tử tham kiến Bất Si Chiến Tướng!”

Tuy có thuật Thiên Huyễn của Công Tôn Điệp nhưng năng lực sử dụng của Ninh Dạ không bằng Công Tôn Điệp, cũng may Thanh Dương Tử chỉ là cảnh giới Vạn Pháp, kết hợp với ảo thuật của bản thân y là thừa sức lừa gạt.

Thấy vẻ mặt ân cần của hắn, Ninh Dạ thở dài trong lòng, xin lỗi, phải chơi ngươi một vố rồi, còn chơi tới mức nào thì ta không nói trước được, phải xem Việt Trọng Sơn.

Ngoài miệng đã nói: “Ta vừa chiến đấu với kẻ địch, đã bị thương, cần mượn một gian phòng kín để chữa thương.”

Nghe Điền Bất Si muốn mượn phòng, Thanh Dương Tử nào dám nói không, vội vàng đồng ý.

Ninh Dạ đi theo Thanh Dương Tử vào trong, cảm ứng vị trí mảnh vỡ của Thiên Cơ điện, tiện thể còn động tay động chân ven đường.

Thật ra y dùng thân phận giả mạo như vậy, có đòi thẳng thì Thanh Dương Tử cũng không dám không cho, nhưng nếu làm như vậy sẽ bại lộ chuyện người đánh cắp Cực Đạo việt có liên quan tới Thiên Cơ môn, vì vậy chẳng còn cách nào, chỉ xui cho Hoa Dương tông thôi.

Lúc này y đi vào sâu trong môn phái, không ngừng cảm ứng, Ninh Dạ mượn cớ gian phòng này không được, gian phòng kia không tốt, đi lung tung khắp trong tông môn.

Tuy Thanh Dương Tử cũng thấy nghi hoặc nhưng không dám hỏi nhiều, mãi tới lúc đến bên cạnh một gian nhà.

“Được rồi, ở đây đi.” Ninh Dạ đã đi về phía mật thất.

“Bất Xi Chiến Tướng, không được, đó là khuê phòng của phu nhân ta.” Thanh DƯơng Tử kinh hãi.

Ninh Dạ mất kiên nhẫn vung tay: “Ai cần phu nhân của ngươi, bảo cô ta đi ra là được.”

Biết Ninh Dạ không muốn hợp thể song tu với phu nhân của mình, Thanh Dương Tử thở phào một hơi, vội vàng gọi phu nhân đi.

Ninh Dạ trực tiếp đi vào, tìm khắp bốn phía xung quanh, quả nhiên phát hiện trong gian nhà này có một cấm chế.

Không ngờ Thanh Dương Tử lại bố trí mật thất trong khuê phòng phu nhân của mình, đúng là lợi hại.

Đương nhiên Ninh Dạ có thể cưỡng ép phá vỡ mật thất, nhưng dù sao Hoa Dương tông cũng có ranh giới của mình, cho dù y giả mạo đại năng Vô Cấu, nhưng nếu cướp đoạt bảo vật, chắc bọn họ cũng sẽ phản kháng một chút.

Tông môn bình thường có cao thủ cảnh giới Vạn Pháp thì trận pháp hộ sơn cũng có thể đối phó với đại năng Vô Cấu, huống hồ là một tên Vô Cấu giả như Ninh Dạ.

Vì vậy Ninh Dạ không động thủ, đầu tiên thi triển cấm pháp đồng thời cảm ứng Việt Trọng Sơn.

Sau khi chờ một lúc lâu, rốt cuộc cũng cảm giác được uy hiếp do Việt Trọng Sơn mang tới dần dần tăng cường, Ninh Dạ không nhịn được lắc đầu: “Tốc độ của ngươi càng ngày càng chậm.”

Nói xong đã vỗ về phía cửa ngầm kia.

Cửa ngầm khởi động, tiếng cảnh báo vang dội, ánh sáng bùng lên, cấm chế bảo vệ mật thất đã tự khởi động, khiến cho Ninh Dạ tạm thời không thể tới gần.

Đám người Thanh Dương Tử bên ngoài kinh hãi.

Chuyện gì thế này? Sao Điền Bất Si lại xông vào mật thất?

Không tốt? Chẳng lẽ là kẻ xấu giả mạo Bất Si Chiến Tướng?

Thanh Dương Tử hét lớn: “Bất Si Chiến Tướng, đừng làm vậy!”

Tuy trong lòng hắn đang nghi ngờ nhưng ngoài miệng vẫn gọi chiến tướng.

Có điều một khắc sau, Ninh Dạ đã thi triển cấm chế do bản thân bố trí.

Sau khi y thi triển, chỉ thấy toàn bộ Cửu Cực sơn rực sáng, toàn bộ đại trận hộ sơn đã phát động.

Với thủ đoạn của Ninh Dạ, trong thời gian ngắn cũng khó mà phá vỡ đại trận hộ sơn của môn phái khác, nhưng bây giờ y không cần phá mà là khởi động. Cấm chế y bố trí ở các nơi thật ra là một thủ đoạn tấn công đơn giản nhất, tác dụng là kích hoạt cơ chế tự vệ của đại trận.

Lúc này đại trận hộ sơn bộc phát, đồng thời trên không trung vang lên tiếng hét như sấm của Việt Trọng Sơn: “Hoa Dương tông dám làm bạn với phường gian tặc trộm bảo vật của ta, to gan nhỉ!”

Ầm!

Một quyền cuồng bạo đã đánh xuống.

Tuy đại trận hộ sơn của Hoa Dương tông rất mạnh nhưng vẫn không chịu nổi quyền này của Việt Trọng Sơn.

Chỉ một quyền thôi, toàn bộ đại trận đã bùng lên ánh chớp kịch liệt.

Sau đó là tiếng ầm ầm ầm liên tục, từng cú trọng quyền không ngừng trút xuống, đại trận hộ sơn mà đại năng Vô Cấu cũng chưa chắc đã phá vỡ được nhưng vào tay Việt Trọng Sơn lại chỉ chống đỡ chưa tới thời gian nửa chén trà.

Cùng lúc, Ninh Dạ lại làm một chuyện.

Hắn trực tiếp nối liền cấm chế trong mật thất với đại trận hộ sơn.

Vì vậy theo thế công của Việt Trọng Sơn, cấm chế trong mật thất cũng nhanh chóng tan vỡ.

Một khắc sau chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm vang lên, toàn bộ đại trận đã tan thành mây khói, cấm chế của mật thất cũng bị giải trừ.

Ninh Dạ đã lao vào mật thất, mảnh vỡ Thiên Cơ điện bay lên, tiến thẳng vào nội điện, y vung ống tay áo, không thèm nhìn mà hút sạch đống đồ xung quanh vào trong túi. Đáng tiếc, y còn chưa lấy xong, Việt Trọng Sơn đã hạ xuống mật thất.

Ninh Dạ không buồn quay đầu lại, cười ha hả nói: “Đa tạ Việt vương phá cấm giúp ta.”

Câu nói này là để giải vây cho Thanh Dương Tử, bản thân lấy đồ của người ta, còn khiến người ta diệt môn nữa thì đúng là không còn gì để nói.

Trong quyền phong cuồn cuộn, Ninh Dạ đã lại biến mất.

Việt Trọng Sơn thu quyền đứng nghiêm tại chỗ.

Lúc này hắn cũng không vội đuổi, đằng nào thì chạy tới chạy lui kết quả vẫn vậy.

“Việt vương!” Thanh Dương Tử đã chạy tới quỳ xuống dưới đất.

Hắn đang định giải thích, Việt Trọng Sơn đã phất tay nói: “Ngươi không cần giải thích, bản vương đã biết cả rồi. Tên vừa rồi giả mạo ai?”

“Bất Si Chiến Tướng!” Thanh Dương Tử run lẩy bẩy nói.

Nhìn bóng lưng của Ninh Dạ lúc vừa rồi, Việt Trọng Sơn đã phát hiện đối phương trông rất giống Điền Bất Si, lúc này đã kiểm chứng được, Việt Trọng Sơn lẩm bẩm: “Chẳng lẽ người này không chỉ có pháp thuật dịch chuyển không gian mà còn tinh thông pháp thuật huyễn hóa? Nhưng tu vi mới là cảnh giới Vạn Pháp, theo khí thế của hắn lúc vừa rồi, chắc mới sơ cảnh.”

Ninh Dạ giải vây giúp Thanh Dương Tử, Việt Trọng Sơn lại chú ý quan sát, cho nên không lừa được.

Thanh Dương Tử không ngờ lại bị một tên Vạn Pháp sơ cảnh lừa gạt, cũng đờ ra tại chỗ.

Việt Trọng Sơn quan sát bốn phía xung quanh rồi lẩm bẩm: “Bố trí từ trước sau đó khởi động đại trận, nối liền cấm chế trong mật thất với trận pháp hộ sơn, trong thời gian ngắn đã làm được như vậy, có thể thấy là người tinh thông trận pháp cấm chế.”

Hắn nhìn mật thất; “Vì sao đột nhiên lại thấy hứng thú với mật thất của Hoa Dương tông?”

Việt Trọng Sơn không phải kẻ ngốc, chẳng qua bao năm nay, lâu lắm rồi không có ai khiến hắn chịu thiệt nặng nề như vậy.

Bây giờ nhớ lại những chuyện đã xảy ra, mọi việc bày ra trước mắt, Việt Trọng Sơn càng nghĩ càng cảm thấy vấn đề không đơn giản.

Từ Liệt, Quân Bất Lạc, còn cả người bí ẩn này...

Nếu cho hắn thời gian, chắc chắn hắn sẽ tra rõ chân tướng.

Khổ nỗi đối phương mang theo Cực Đạo việt chạy lung tung, hắn không thể vứt bỏ Cực Đạo việt nên chắc chắn không có thời gian ngẫm nghĩ.

Lúc này Việt Trọng Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Lát nữa Phượng Tú sẽ tới, ngươi kiểm kê thổn thất xem mất cái gì, sau đó báo cáo với cô ấy.”

“Tuân lệnh Việt vương!” Thanh Dương Tử hô to.

Gặp đại nạn mà không chết đã là tốt lắm rồi, còn mất đi cái gì thì hắn chẳng để ý.