TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 365: Song Long Sơn Nhân.

Đội xe đi thẳng tới trước sơn môn của Vạn Tiên tông.

Trước cửa sơn môn có hai đệ tử canh gác, trên sơn môn còn treo một tấm gương đồng.

Gương đồng chính là Chiếu Huyền kính, nếu có người tu hành đi vào, cho dù tu vi Niết Bàn cũng có thể nhìn ra.

Đương nhiên chỉ là có thể nhìn ra có tu vi mà thôi, không thể thu được nhiều tin tức hơn nữa.

Có lẽ chính vì nguyên nhân này nên việc giao hàng bí mật này chỉ sử dụng phàm nhân.

Lúc này hai đệ tử kia thấy đội xe đi tới, lập tức phát động Chiếu Huyền kính chiếu tới.

Ninh Dạ đã chuẩn bị từ trước, ngay lúc Chiếu Huyền kinh soi lên người y, hình ảnh trong gương đã thể hiện thân phận tu sĩ của y.

Nhưng Chiếu Huyền kính chỉ xác nhận có tu sĩ hay không chứ không phát ra cảnh báo, bằng không một tu sĩ đi qua là cảnh báo một cái, phiền phức bằng chết.

Cùng lúc đó, Ninh Dạ đã phát động ảo thuật.

Vì vậy, rõ ràng trong Chiếu Huyền kính thể hiện Ninh Dạ là tu sĩ, nhưng mọi người chỉ thấy là phàm nhân.

Hai đệ tử kia không nghi ngờ gì, xua tay cho bọn họ vào.

Sau khi đẩy xe vào sơn môn, lại tiến thẳng vào trong, chẳng bao lâu sau đã tới một khoảng sân.

Người quản lý nói: “Được rồi, dừng xe ở đây là được. Các ngươi đợi đó.”

Sau đó tới tìm quản lý của Vạn Tiên tông thanh toán tiền công.

Nhân lúc này, Ninh Dạ đã thả Thiên Cơ ra.

Thiên Cơ biến mất dưới mặt đất.

Làm xong chuyện này, Ninh Dạ nhàn nhã chờ đợi, sau khi người quản lý đi về, đám người cũng rời khỏi.

Theo đội xe trở lại chỗ lúc tước, Ninh Dạ lại gọi bão cát, dùng pháp thuật hút người mình vừa đổi về, nhưng đáng tiếc y không thể thay đổi ký ức, chỉ có thể làm đầu óc người trẻ tuổi kia hỗn loạn một chút rồi tự rời khỏi.

Bên này người trẻ tuổi tỉnh lại, ngơ ngơ ngác ngác, ngây ngốc không biết có chuyện gì, vô thức muốn đẩy xe. Đồng bọn thấy hắn như vậy bèn hỏi: “Này, thằng nhóc nhà ngươi làm cái gì đấy?”

“Lên núi.”

“Ngươi bị ngốc à, giao hàng xong rồi còn lên núi làm gì?”

“Giao xong rồi?” Thằng nhóc này gãi đầu: “Kỳ quái, sao ta không có ấn tượng gì?”

“Giả Sơn, thằng nhóc nhà ngươi bị gió cát làm mờ mắt chứ không phải choáng đầu, sao lại hồ đồ như vậy?” Đám người cười ha hả.

Vừa chế nhạo vừa về thành.

Có lẽ vì khúc nhạc dạo ngắn ngủi này nên trên đường trở về thành mọi người vẫn chế nhạo hắn.

“Rõ ràng là đưa hàng xong rồi mà còn định đưa tiếp. Đúng là thằng nhóc ngốc nghếch.”

“Ngày thường có thấy hắn như vậy đâu.”

“Mà hôm nay đúng là quái lạ, cùng một chỗ, hai lần bão cát.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Đang lúc nói cười thì một nam tử trung niên đi tới, không ngờ lại là Bất Kiến Quân Lâm Thượng Hiên.

Hóa ra đội xe này lại là Long Vũ Thương Hành.

Nghe bọn họ bàn tán, Lâm Thượng Hiên nói: “Các ngươi vừa nói gì? Cái gì mà giao hàng rồi lại muốn giao tiếp?”

“Bái kiến Lâm đại quản sự.” Đốc công của đội xe cười bồi nói: “Cũng không có gì, chỉ là Tiểu Sơn mơ mơ màng màng, đã giao hàng xong rồi mà hắn vẫn định đẩy xe lên núi.”

Lâm Thượng Hiên khẽ nhíu mày: “Nói kỹ hơn đi.”

Nghe đốc công của đội xe nói xong, Lâm Thượng Hiên vô thức cảm thấy không ổn: “Tiểu Sơn đâu?”

“Đang ở đằng kia.” Một phu xe chỉ ra đằng sau.

Thân hình Lâm Thượng Hiên lóe lên, đã xuất hiện bên cạnh Tiểu SƠn, đặt tay lên người Tiểu Sơn kiểm tra cẩn thận.

Một lát sau mới nói: “Không có dấu hiệu bị khống chế, nhưng hình như có dấu vết linh lực lưu lại.”

Nhưng đấu vết linh lực lưu lại cũng không nói lên được vấn đề gì, vừa rồi bọn họ qua lại trong Vạn Tiên tông, bất cứ tu sĩ nào thi pháp cũng có thể khiến lực lượng lưu lại, thực ra trên người những xa phu khác cũng có.

Lâm Thượng Hiên suy nghĩ một hồi, vẫn không yên lòng, hỏi đốc công: “Các ngươi gặp bão cát ở đâu?”

“Ngay trên đường núi ngoài thành, nơi đó có căn đình nghỉ chân.”

Thân hình Lâm Thượng Hiên lóe lên, đã bay ra ngoài.

Đi tới đình nghỉ chân, Lâm Thượng Hiên kiểm tra cẩn thận, cuối cùng xác nhận: “Đúng là có sóng linh lực, có người thi pháp ở đây.”

SAu lưng Lâm Thượng Hiên, một con chim chui ra nhưng miệng lại nói tiếng người: “Có biết là ai? Tu vi ra sao không?”

Lâm Thượng Hiên lắc đầu một cái: “Sóng linh lực bình thường nhất, một kẻ cảnh giới Tàng Tượng cũng có thể thi triển, chắc chỉ dùng để che dấu tai mắt, không thể xác nhận tu vi.”

“Vậy ý của ngươi là...”

“E là có người mượn đội xe lẻn vào trong Vạn Tiên tông, sau đó lại ra ngoài.”

“Có phải đã phát hiện bí mật trong hàng hóa không?”

“Có khả năng này.”

“Thế chúng ta xử lý ra sao? Có cần thông báo cho Vạn Tiên tông không?”

“Tuyệt đối không!” Lâm Thượng Hiên lập tức nói: “Chuyện liên quan tới Yên Vũ lâu, liên lụy rất lớn, một khi báo lên, Long Vũ Thương Hành ta khó thoát khỏi tội chết. Đối phương đã ra ngoài tức là sau này hắn có làm gì cũng không liên quan tới chúng ta. Không cần tự dưng sinh sự, tự chuốc phiền toái vào người.”

Cứ thế chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

————————————————————————

Tại quán trọ trong thành.

Ninh Dạ phát động Côn Lôn kính, quan sát các nơi trong Vạn Tiên tông.

Thiên Cơ đã rải Nguyệt Ảnh Hàn Sa khắp nơi, mọi chuyện trong Vạn Tiên tông cũng lọt vào tầm mắt.

Hiện tại y đã có tu vi Vạn Pháp, đang có đại khí vận trên người, dùng Vấn Thiên thuật, Côn Lôn kính và Nguyệt Ảnh Hàn Sa nhòm ngó bí mật của người khác, cho dù là đại năng Niết Bàn cũng khó lòng phát hiện.

Vì vậy Ninh Dạ trắng trợn nhìn trộm, thấy khá nhiều bí mật không thể cho người ngoài biết và cảnh tượng hương diễm.

Ví dụ như ‘người nào đó’ vụng trộm với ‘người nào đó’, người nào đó ngấm ngầm đút túi riêng, vân vân. Quan sát một lượt, y đã phát hiện không ít bí mật đời tư trong Vạn Tiên tông.

Đương nhiên cũng tìm ra Phá Giới bi, hóa ra nó ở ngay sau núi của Vạn Tiên tông.

Sau khi tìm ra Phá Giới bi, Ninh Dạ cũng không dừng tay mà tiếp tục phát động Côn Lôn kính.

Cuối cùng khi chiếu tới một căn nhà thủy tạ, thấy hai người đi qua chiếc cầu nhỏ.

Là một ông lão tầm sáu mươi tuổi và một thiếu phụ trung niên xinh đẹp mặc áo vàng nhạt, đầu dắt trâm ngọc, chân đi giày hoa văn áng mây. Sau lưng ông lão sáu mươi tuổi còn có một tiểu nha hoàn, nếu quan sát kỹ càng sẽ phát hiện bước đi của ông lão và tiểu nha hoàn là hoàn toàn nhất trí.

Quả nhiên là bọn họ!

Lý Song Long, Hương Tích Nguyệt.

Nữ nhân tên Hương Tích Nguyệt là tông chủ Vạn Tiên tông, tu vi Vô Cấu.

Ninh Dạ lại không mấy để ý tới người này, ngược lại cái tên Lý Song Long có lai lịch cực kỳ bất phàm.

Lý Song Long còn gọi là Song Long Sơn Nhân, hắn là một trong Thất Đại Đô Sứ của Yên Vũ lâu, địa vị tương đương với đám người Lạc Đông Du, Khâu Mộng Sơn, Phong Trung Túc, Trịnh Ngọc Huy, Ma Hải Thọ, nhưng hơi thấp hơn một chút.

Bởi vì hắn là người bổ sung vào vị trí còn khuyết sau khi Lạc Đông Du, Khâu Mộng Sơn và Phong Trung Túc chết đi.

Nhưng người này không phải cảnh giới Vô Cấu mà là Vạn Pháp đỉnh phong.

Tuy vậy, tuyệt đối không thể coi thường người này, vì hắn giỏi về dùng độc.

Chế tạo và sử dụng Thực Thần yên chính là sở trường của hắn. Dựa vào Thực Thần yên, cho dù đối đầu với Vô Cấu, Lý Song Long cũng có thể lật bàn.

Nhưng chuyện khiến Ninh Dạ thật sự chú ý tới hắn là một thân phận khác.

Hắn là đường chủ Ám Đường của Yên Vũ lâu, phụ trách gián điệp mà Yên Vũ lâu rải trong thiên hạ.

Nói cách khác, hắn là lãnh đạo tối cao của Trì Vãn Ngưng!

Khoảnh khắc chứng kiến người này, tâm trạng Ninh Dạ kích động hẳn lên.