Nhiếp Hồng Thường cũng coi như nữ nhân khá có tiếng trong tu tiên giới.
Đúng là người này xuất thủ Vạn Tiên tông, nhưng sau khi tu luyện có thành tựu là luôn vân du.
Nữ nhân này đẹp thì thôi, quan trọng nhất là cực kỳ phong lưu, nghe nói từng có chuyện tình ái với không ít tu sĩ.
Nhưng chính vì vậy sau này lại gây ra chuyện.
Nói lại thì vẫn là mấy chuyện ái tình máu chó, dù sao thì tới cuối cả hai nam nhân yêu cô ta đều chết, bản thân Nhiếp Hồng Thường cũng bị trọng thương. Lúc đó cô ta mới chỉ tu vi Vạn Pháp, nghe nói cả đời này không thể đột phá lên tu vi Vô Cấu.
Còn không lâu sau cô ta trở lại Vạn Tiên tông còn có tin đồn là đã qua đời, khiến không ít người có ý đồ với cô phải nuốt lệ.
Không ngờ cô ta vẫn còn sống sót, hơn nữa còn trở thành Niết Bàn.
Nhìn ra nghi hoặc của Ninh Dạ, Nhiếp Hồng Thường nói: “Nếu ngươi đã thẳng thắn gặp mặt, ta cũng không lừa ngươi. Việc năm xưa chỉ là một cái bẫy của Vạn Tiên tông ta, là để bố trí cái chết của ta.”
“Để làm gì?”
Hương Tích Nguyệt trả lời: “Vạn Tiên tông ta có một môn bí pháp có thể dùng phương pháp truyền công để khiến tu vi người được nhận trực tiếp tăng lên Niết Bàn.”
“Không thể nào!” Ninh Dạ bật thốt lên.
Chuyện truyền công không phải là hiếm trong tu tiên giới, nhưng tu vi từ Vạn Pháp trở lên phải tự lĩnh ngộ.
Vô Cấu tu thần, Niết Bàn thành đạo, truyền công không hiếm nhưng ở cảnh giới cao thì thật đáng ngạc nhiên. Hơn nữa tới cấp độ Niết Bàn còn phải Niết Bàn ngộ đạo mới có thể đạt thành, mà đại đạo không thể truyền... Đợi đã!
Ninh Dạ đột nhiên nghĩ tới mình.
Ai nói đại đạo không thể truyền thụ?
Bản thân không phải ví dụ hay sao?
Nhưng y khác với những người còn lại, giữa Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp là truyền đạo chứ không phải truyền công.
Nhiếp Hồng Thường đã nói: “Nhưng bí pháp này phải trả giá rất lớn, cả người truyền công lẫn người nhất công đều phải ở trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh mới có thể thành công, mà sau đó bất luận kết quả ra sao, người truyền công cũng phải chết.”
Ninh Dạ lập tức hiểu: “Hứa Lưu Tiên?’
Hứa Lưu Tiên chính là vị Niết Bàn của Vạn Tiên tông mà mọi người vẫn đồn đại.
Nhiếp Hồng Thường gật đầu: “Hai trăm năm trước, trước khi tịch diệt hắn đã truyền công cho ta. Ta mang tên tuổi của hắn, ở lại trong Vạn Tiên tông, từ đó trở đi không xuất hiện trong nhân thế.’
“Nhưng vì sao?” Ninh Dạ không hiểu.
Hương Tích Nguyệt nói: “Yên Vũ lâu vẫn luôn kiêng kỵ Vạn Tiên tông ta. Khi xưa Vạn Tiên tông cũng là danh môn đại phái, có rất nhiều tiên pháp và thủ đoạn, xét tới căn cơ thì không hề kém cạnh Yên Vũ lâu. Quan trọng nhất là Vạn Tiên tông có bí pháp này tức là lúc nào cũng có thể có Niết Bàn, còn Yên Vũ lâu... hừ, bọn chúng không có thủ đoạn này. Mấy năm qua Yên Vũ lâu nhân tài điêu linh, thế lực càng ngày càng sa sút, trong Cửu Đại Môn Phái, bọn chúng đã ở cuối. Ba vị Niết Bàn của bọn chúng có một vị cũng sắp tịch diệt.”
Ninh Dạ đã hiểu: “Hạng hai muốn quật khởi, hạng nhất thân thể suy yếu, không muốn nhường ngôi thì nhất định phải chèn ép.”
“Đúng vậy.” Nhiếp Hồng Thường nói: “Thời gian này là Yên Vũ lâu suy yếu nhất, cho nên cực kỳ chú ý tới Vạn Tiên tông ta. Cũng may chúng ta cũng có chuẩn bị.”
Cái này thì đúng, ngay Lý Song Long cũng là người của các ngươi, Yên Vũ lâu quen thả quân cờ khắp mọi chỗ, nhưng cuối cùng lại không thoát khỏi cảnh bị người khác thả cờ.
Lúc này đã hiểu chuyện về Nhiếp Hồng Thường, Ninh Dạ hỏi: “Tức là các ngươi cố tình tạo dựng tình huống Niết Bàn của Vạn Tiên tông có lẽ đã chết nhưng cũng có thể không chết, chính là để Yên Vũ lâu không tìm hiểu được hư thực?”
“Đúng vậy. Yên Vũ lâu không biết Vạn Tiên tông có bí pháp này, nhưng bọn chúng nhận ra được, rõ ràng bản phái không có nhiều Vô Cấu nhưng luôn có một Niết Bàn, trong chuyện này ắt có gì kỳ lạ, vì vậy bọn chúng luôn chú ý tới chúng ta. Hứa Lưu Tiên không xuất hiện, Yên Vũ lâu cũng không có cơ hội ra tay. CÒn nếu thật sự ra tay thì lại tìm sai mục tiêu, ít nhất sư phụ còn có cơ hội.” Nói xong Hương Tích Nguyệt liếc mắt nhìn Nhiếp Hồng Thường: “Chỉ cần sư phụ không chết, Vạn Tiên tông ta sẽ không mất!”
Nhiếp Hồng Thường nói: “Nhưng bí pháp này quá gian nan, cực kỳ nguy hiểm, không cẩn thận thất bại thì cả hai cùng chết cũng là bình thường. Tuy Tích Nguyệt thiên phú xuất sắc, nhưng cảm ngộ về đạo lý sinh tử vẫn còn thấp. Lão thân không tiếc cái mạng này, nhưng nếu cưỡng ép truyền công thì hy vọng không lớn. Cũng may trong Yên Vũ lâu có thần vật tương tự, có thể tăng cường cơ hội của bí pháp này.”
Ninh Dạ không hỏi thần vật là gì, chỉ nói: “Nếu ngươi có thể tìm được ba mảnh vỡ Bất Diệt tuyền, sống thêm trăm năm cũng không thành vấn đề. Đến lúc đó sẽ có rất nhiều cơ hội.”
Nhiếp Hồng Thường mỉm cười: “Không sai! Nhưng tuy Bất Diệt tuyền có thể kéo dài tính mạng của lão thân, nhưng lại không thể kéo dài thời gian hành động.”
“Ồ? Vì sao?”
“Nguyên Từ sơn.”
“Nguyên Từ sơn thì sao?”
Nhiếp Hồng Thường nhìn sang phía Hương Tích Nguyệt, Hương Tích Nguyệt thở dài nói: “Bí pháp Lý Nguyệt Huyền Thông được giấu ở đó.”
Sau khi Hương Tích Nguyệt giải thích, cuối cùng Ninh Dạ đã hiểu.
Hóa ra năm xưa Thần Tiêu Lão Tổ giấu bí pháp Lý Nguyệt Huyền Thông ở một ngọn Nguyên Từ sơn mà hắn phát hiện từ trước, có liên kết tâm thần với hắn. Một khi hắn chết, bí pháp đó sẽ được truyền bá.
Mà trong thời gian này Yên Vũ lâu cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn tìm kiếm bí pháp này.
Nhưng không phải bọn họ muốn phong tỏa không cho bí pháp Lý Nguyệt Huyền Thông được truyền bá mà là muốn mượn bí pháp này hoàn thiện bổ sung bí thuật tu thần của bản thân, tìm ra cách khống chế ngược lại. Như vậy cho dù bí pháp này được truyền bá cũng không ảnh hưởng gì tới họ.
Mà sau khi tra xét liên tục, cuối cùng bọn họ cũng phát hiện ra manh mối, tìm tới Nguyên Từ sơn.
“Chẳng trách!’ Ninh Dạ đột nhiên hiểu ra; “Chẳng trách các ngươi nóng lòng động thủ như vậy, bỏ qua lần này, e rằng về sau không còn cơ hội nào nữa.”
“Hả?” Nhiếp Hồng Thường nhìn sang phía Ninh Dạ: “Bây giờ ngươi đã biết mọi chuyện, có cách gì không?”
Ninh Dạ cười nói: “Đương nhiên là binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Vốn dĩ ta cũng định tới Nguyên Từ sơn xem thử, bây giờ chính là cơ hội.”
Nghe y nói như vậy, Nhiếp Hồng Thường cũng bái phục.
Không sai, Ninh Dạ đã thấy điểm mấu chốt.
Nếu là vì lợi ích của Nguyên Từ sơn, chắc chắn Yên Vũ lâu sẽ dốc toàn bộ linh lực. Mọi người đều muốn có lợi ích, đương nhiên không ai muốn bị lạc hậu. Nhưng bây giờ là vì Lý Nguyệt Huyền Thông, thế thì ngược lại, chắc chắn số người tới Nguyên Từ sơn sẽ không nhiều, mà nhất định là người quan trọng nhất được tín nhiệm nhất trong Yên Vũ lâu.
Nhiếp Hồng Thường đã nói: “Tức là ngươi định tới Nguyên Từ sơn xem thử?”
Ninh Dạ gật đầu: “Diệt Yên Vũ lâu không phải chuyện một sớm một chiều, vì vậy nhất định phải phá hoại kế hoạch Nguyên Từ sơn của bọn chúng. Chỉ cần bọn chúng không lấy được Lý Nguyệt Huyền Thông, thế thì chúng ta có thể từ từ bày mưu.”
‘Đúng vậy!” Nhiếp Hồng Thường và Hương Tích Nguyệt đồng thanh nói.
Nhưng ngay sau đó Hương Tích Nguyệt lại phát sầu: “Vấn đề là lần này Yên Vũ lâu quyết tâm đoạt được, theo ta được biết bọn họ phái ít nhất một vị Niết Bàn, hai vị Vô Cấu.”
“Thế thì nghĩ cách gọi Niết Bàn về. Chẳng phải đang luyện chế Thực Thần Ngọc Lộ à? Nói với họ, sau khi thuốc này hoàn thành phải sử dụng trong vòng ba ngày thì hiệu quả mới tốt nhất.”
Nhiếp Hồng Thường vui mừng: “Kế này rất tuyệt.”
Chuyện hiệu quả tốt nhất không ai nói rõ được, mà đối với việc này, mấy vị đại lão trong Yên Vũ lâu thà tin là có, đừng ngờ là không.
Hương Tích Nguyệt lại kinh ngạc: “Còn hai vị đô sứ thì sao?”
“Hai đại đô sứ đó là ai?”
“Ma Hải Thọ và Trịnh Ngọc Huy. Còn vị Niết Bàn thì không biết là ai.”
Ninh Dạ nhe răng cười: “Đều là người quen. Cứ giao cho ta.”
“Ngươi?” Nhiếp Hồng Thường và Hương Tích Nguyệt cùng kinh ngạc.
“Đúng, ta phụ trách tới Thần La hải vực với Yên Vũ lâu, còn các ngươi phụ trách gọi Niết Bàn về.”
“Vậy nếu ngươi không làm được thì sao?”
Ninh Dạ đứng thẳng người lên: “Ngay chuyện này còn không làm được thì nói gì tới diệt Yên Vũ lâu?”