Hiệu quả của Hỗn Nguyên tán đối với Kinh Trường Dạ đã suy yếu tới mức cực thấp, có lẽ chỉ giảm được một thành.
Sáu phần mười thực lực, Kinh Trường Dạ vẫn có thể áp đảo Ninh Dạ. Nhưng trong tình thế phức tạp của Thiên Cơ điện, hắn khó mà giết chết Ninh Dạ.
Có thể nói tình hình hiện tại là hai bên đều không hài lòng.
Đương nhiên Kinh Trường Dạ không thể giết chết Ninh Dạ, nhưng Ninh Dạ cũng chẳng thể giết được Kinh Trường Dạ.
Ninh Dạ càng cảm thấy phiền muộn.
Hết cách rồi, chiến lực của y chủ yếu tập trung vào đa dạng linh hoạt, chú ý tới công kích phủ kín muôn nơi, thắng ở lừa dối, nhưng yếu ở uy lực tấn công. Dùng để đối phó với kẻ có tu vi xấp xỉ bản thân thì là áp đảo hoàn toàn, nhưng dùng để đối phó với đối thủ như Kinh Trường Dạ thì chênh lệch lớn tới mức khiến Ninh Dạ cảm thụ sâu sắc thế nào là thực lực tuyệt đối áp đảo hết thảy.
Hơn nữa trạng thái này không phải cân bằng, theo Kinh Trường Dạ không ngừng xuất thủ, lượng lớn trùng thú không ngừng tử vong, sớm muộn gì trùng thú của TinH la cũng bị hắn giết sạch. Đến lúc đó, không có sinh mệnh khác che giấu bảo vệ, chỉ dựa vào ảo ảnh Vạn Tượng và Bất Diệt tuyền cũng không bảo vệ được mình.
Phải nghĩ cách giết chết loại cường giả này.
Hai đạo Cực, Chiến?
Không được.
Hai đạo này tuy mạnh nhưng vẫn cần bản thân có đầy đủ tu vi mới có thể phát huy được uy lực. Ninh Dạ không tu luyện công pháp Cực Chiến đạo, thiếu căn cơ để phát huy.
Ở đây thứ có thể giết chết Kinh Trường Dạ chỉ có Đoạn Long đài.
Thế nhưng tốc độ của Đoạn Long đài quá chậm, bản chất của nó là xử quyết chứ không phải thuật chém giết trên chiến trường. Thiên Cơ môn tinh thông các loại tiên pháp, có đủ thứ thủ đoạn nhưng quyết đấu chính diện lại là kém nhất.
Cái gì cũng không được, Ninh Dạ càng nôn nóng, xét kỹ ra vẫn là tên Hắc Viêm kia không đáng tin cậy.
Liếc mắt nhìn Hắc Viêm Ma Thần, chỉ thấy lúc này hắn đã bắt được Huyết Sát, nhưng Huyết Sát chết rồi sẽ sống lại trong Tử Giới châu, vì vậy hắn không giết Huyết Sát mà giữ chặt nó lại, cười khà khà nhìn bản thân, chắc vẫn đang do dự.
Ninh Dạ trong lòng hơi động, dứt khoát bỏ qua Kinh Trường Dạ. Như vậy Kinh Trường Dạ lại khó mà tân công trúng mình, bản thân y lại bay tới bên cạnh Huyết Sát kia: “Đừng cử động!"
Nói xong đã xuất chỉ đánh về phía huyết sát, trên đỉnh đầu hắn, Côn Lôn kính, Tuyền Cơ xích, Tạo Hóa thần tọa, ba loại thần vật vận chuyển, tam thần thuật đồng thời phát động, không ngờ lại bắt đầu phân tích thứ này.
Hắc Viêm Ma Thần kinh ngạc: “Cảm ngộ ngay trong trận chiến? Có kịp không?”
“Ngươi nói ít thôi!” Ninh Dạ tức giận nói.
Hiện tại Ninh Dạ đã rất có kinh nghiệm trong chuyện ngộ đạo, biết chuyện ngộ đạo cũng như giải toán, trình độ đủ thì chẳng mấy chốc sẽ hiểu, trình độ không đủ thì trăm năm sau vẫn không hiểu nổi.
Vì vậy y chỉ thử một chút, nhưng lần thử này lập tức có kiếm quang.
Ninh Dạ vui mừng: “Quả nhiên là được!”
Huyết Sát dù sao cũng chỉ là huyết sát, còn không phải là đạo, dưới tác dụng của tam thần thuật tam thần khí của Ninh Dạ, quả thật không còn bí mật gì đáng nói.
Ninh Dạ lập tức hiểu được cơ chế tồn tại của nó, ngay khoảnh khắc sau đã nói: “Giết nó đi!”
Tuy Hắc Viêm Ma Thần lấy làm lạ nhưng vẫn làm theo.
Ầm!
Ma hỏa bốc lên, huyết sát kia lập tức tan thành tro bụi, đồng thời Ninh Dạ lại vung tay, trong Thiên Cơ điện vang lên tiếng nổ, hiện ra vô số luồng sáng ảo ảnh.
Trong Tử Giới châu, Huyết Sát đã ngưng tụ lại thân hình, gầm thét xông lên.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thân thể của nó dường như nhỏ đi một chút.
“Tóm lấy nó!” Ninh Dạ nói.
Thật ra không đợi y nói ra câu này, Hắc Viêm Ma Thần đã xuất thủ, còn ồ lên một tiếng: “Ngươi làm gì với nó vậy? Hình như nó yếu hơn trước.”
Ninh Dạ lại xuất chỉ đánh xuống, lại phân tích.
Lát sau.
“Giết!”
Huyết Sát lại chết.
Lại sinh ra.
Cứ liên tục như vậy nhiều lần, mỗi lần chết đi sống lại là Huyết Sát lại biến nhỏ.
Đợi tới lần giết chết thứ bảy, Huyết Sát chỉ bằng một phần tư kích cỡ bình thường, lần này không cần Hắc Viêm Ma Thần xuất thủ, bản thân Ninh Dạ cũng có thể tóm lấy.
Y cảm ngộ Huyết Sát càng nhiều, lý giải càng nhiều thì bào mòn càng nhanh, lúc này y dốc toàn lực phân tích, Kinh Trường Dạ rống lớn: “Ngươi đang làm gì?”
Pháp lực vô biên dâng lên như thủy triều.
Thân hình Ninh Dạ lóe lên, đã xuất hiện trên nóc Thiên Cơ điện.
Ầm!
Y bóp nát Huyết Sát.
Lần này Huyết Sát không sống lại.
Tay cầm Phong Vũ Tiêu Tương kiếm, Ninh Dạ lạnh lùng nói: “Kinh Trường Dạ, hôm nay là ngày chết của ngươi!”
Một kiếm chém ra, phong vũ tiêu tương vô biên vô hạn.
“Ngươi không xứng với thần vật!” Kinh Trường Dạ chắc chắn được pháp lực của Ninh Dạ, lại đánh thẳng lên trời.
Nhưng Ninh Dạ lập tức né tránh, đồng thời trên người Kinh Trường Dạ phốc phốc phốc xuất hiện vài lỗ nhổ.
Kinh Trường Dạ không buồn để ý: “Vô dụng thôi! Cho dù lão phu đứng yên ở đây cho ngươi giết, ngươi cũng phải giết tới một năm.”
“Chưa chắc!” Ninh Dạ hô lên một tiếng, chỉ thấy càng nhiều trùng thú chen chúc nhau lao tới.
Kiến đông còn cắn chết voi, Nhất Tuyến Thiên chế tạo nhược điểm, trùng thú nhân cơ hội tấn công.
Nhưng đối với Kinh Trường Dạ, mọi thứ vẫn là vô nghĩa. Cách làm này của Ninh Dạ chẳng khác gì lúc trước, không thể uy hiếp được hắn. Một chiêu U Minh Ma Thủ quét ngang xung quanh, chỉ một đòn đã giết tới hàng trăm hàng ngàn trùng thú.
“Đến bao nhiêu ta giết bấy nhiêu!” Kinh Trường Dạ kêu gào: “Nói mau, ngươi đã làm gì Huyết Sát của ta?”
Giọng nói của Ninh Dạ vang lên khắp bốn phương tám hướng: “Cũng chẳng có gì, chỉ là hấp thu một số bản nguyên oán niệm thôi.”
Hấp thu?
Kinh Trường Dạ ngẩn ra: “Không thể nào, ngươi làm vậy là tự tìm đường chết, cho dù là cường giả Niết Bàn cũng không dám hấp thu oán niệm. Thứ đó sẽ xâm nhiễm nguyên thần, gây họa cho bản thân!”
“Không sai, ta đang muốn cái này.” Ninh Dạ hạ giọng nói: “Nếu không làm vậy, sao giết được ngươi?”
Kinh Trường Dạ cả kinh, đột nhiên ý thức được điều gì: “Không tốt!”
Hắn dốc toàn lực phòng bị.
Nhưng không thấy oán niệm công kích.
Trong lòng hắn lấy làm lạ, sau đó lại thở phào một tiếng: “Thằng nhãi nhà ngươi chỉ dù dọa ta thôi đúng không? Nếu ngươi dám hấp thu oán niệm, ngươi đã tự phát điên rồi, làm sao tấn công ta?”
Ninh Dạ cười khẽ: “Ta có nói là ta hấp thu đâu?”
Không phải ngươi thì là ai?
Đợi đã!
Không được!
Là đám trùng thú!
Kinh Trường Dạ lập tức hiểu ra, tâm thần đột nhiên nổ vang, trong thức hải có vô số oan hồn kêu gào.
“Á!” Kinh Trường Dạ hét lên thất thanh.
Quả nhiên là trùng thú, Huyết Sát là bản nguyên oán niệm, Ninh Dạ phá giải nó, lại chia nó ra đám trùng thú, khi hắn giết chết đám trùng thú thì oán niệm kia cũng chuyển lên người hắn.
Còn bây giờ, những oán niệm đó đang điên cuồng trả thù hắn.
Về mặt bản chất oán niệm cũng là nguyên thần, chẳng qua nó là ý niệm hỗn độn sơ cấp nhất, chỉ có bản năng, chỉ biết giết chóc. Còn đối với cảnh giới Vô Cấu, đáng sợ nhất chính là thứ này.
Vô Cấu mang ý nghĩa nguyên thần thanh khiết không nhiễm bẩn.
Bây giờ oán niệm xâm lấn chính là Vô Cấu nhiễm bẩn.
Thời khắc này tu vi của Kinh Trường Dạ đã bắt đầu sa sút, khí thế suy giảm.
Còn đáng sợ hơn nữa là càng nhiều trùng thú chen chúc nhau lao tới, chủ động tăng sinh mệnh vào tay hắn, kèm theo cả oán niệm trên người mình.
Ninh Dạ đứng trên không trung nhìn xuống bên dưới nói: “Những oán niệm này là sinh linh mà ngươi giết hại khi luyện Tử Giới châu biến thành. Khi đó ngươi giết bọn họ, có đoán trước sẽ có ngày hôm nay không? Bây giờ cứ nếm thử cái gọi là báo ứng xác đáng đi.”