Cho dù trong Trường Thanh tiên giới, Dương Chí Thiện cũng coi như cường giả đỉnh cấp, thực lực đủ để đối phó với đám người Việt Trọng Sơn, Hà Sinh Mặc.
Lúc này hắn dốc toàn lực xuất thủ, bốn cánh tay sau lưng mỗi cái cầm hai món thần vật, hai pháp bảo siêu nhất phẩm.
Hoang Tuyệt cổ ấn, Chí Ác kiếm, Ngọc Ma thủ, Khô Vĩ tiên.
Đồng thời hai tay phía trước nâng Tâm Ma cổ quyển, tụng niệm từng từ.
Chỉ thấy dưới làn ma chướng mây đen đó là cảnh tượng quần ma loạn vũ. Xích Nhiêm Tử cũng bị lời tụng niệm của hắn làm cho tâm thần xao động, nguyên thần sắp thất thủ.
Nói lại thì Tâm Ma cổ quyền này khá giống thủ đoạn thường dùng của Ninh Dạ lúc trước, đều là xâm lấn tiêm nhiễm nguyên thần. Nhưng một bên là oán niệm xâm lấn, một bên là thần thông ma tâm, khiến tâm ma của người khác khó mà ổn định được.
Xích Nhiêm Tử tự biết không tốt, Tùng Minh cổ đăng treo cao trên đỉnh đầu, Lạc Thủy đan thư làm dấy lên sóng gió ngập trời, khổ sở chống đỡ.
Trong miệng lại hô: “Dương Chí Thiện, đừng ép người quá đáng, cho dù lão phu có chết cũng không để ngươi kiếm lợi trong tay lão phu đâu.”
Hắn tự biết chắc mình không sống qua trận chiến lần này, cho dù sống được thì tu vi bản thân cũng sa sút, không còn như quá khứ.
Trong lòng căm uất, cũng phát động cấm thuật.
Thậm chí còn tự thiêu đốt nguyên thần, đổi lại là tiên lực dâng trào, trong thời gian ngắn lại kháng cự được trước uy thế khủng khiếp của Dương Chí Thiện.
Dương Chí Thiện thấy trong thời gian ngắn không làm gì được hắn, Chí Ác kiếm chém thẳng xuống nhưng lại nhắm vào voi trắng, ma quang lóe lên.
Xích Nhiêm Tử thấy không ổn, đối mặt với Dương Chí Thiện lại không rảnh tay cứu viện, bèn hạ quyết tâm, dứt khoát dốc toàn lực phát động. Chỉ nghe con voi trắng rên lên một tiếng, sinh mệnh nhanh chóng suy yếu.
Hóa ra Xích Nhiêm Tử biết không cứu nổi, dứt khoát hấp thu sinh mệnh thần sủng của mình.
Chí Ác kiếm chém xuống, voi trắng bị Chí Ác kiếm bổ trúng, trong thân thể tỏa ra ma khí bừng bừng, không ngờ lại lập tức ma hóa.
Nhưng sức sống của voi trắng đã bị Xích Nhiêm Tử hấp thu quá nửa, tới giờ tu vi chỉ còn Vạn Pháp đỉnh phong.
Dương Chí Thiện bực bội xuất thủ, một chiêu Tử Ma thủ vỗ lên đầu voi trắng, giết chết ngay tại chỗ.
Trong mắt hắn, thú nuôi cấp bậc Vạn Pháp, có chẳng bằng không.
Hắn liếc mắt nhìn Chí Ác kiếm, không khỏi thở dài: “Thật đáng tiếc.”
Nói xong thu hồi Chí Ác kiếm.
Hiển nhiên trong thời gian ngắn không thể sử dụng thanh kiếm này.
Xích Nhiêm Tử vui mừng, kiếm này uy hiếp lớn nhất đối với hắn, Dương Chí Thiện không dùng kiếm này, hắn sẽ có cơ hội.
Tùng Minh cổ đăng và Lạc Thủy đan thư được phát động điên cuồng, cứng rắn chống đỡ, chỉ mong cứu binh mau mau đến.
Hoang Tuyệt cổ ấn của Dương Chí Thiện đập xuống điên cuồng, khiến tâm thần của Xích Nhiêm Tử chấn động, tốc độ thiêu đốt nguyên thần càng nhanh chóng, chỉ chống đỡ một lúc mà tâm thần đã hỗn loạn.
Mắt thấy dần dần chống không nổi, đã thấy phía xa xuất hiện hai luồng sáng ngập trời, nhanh chóng lao tới, chỉ nhìn khí thế cũng biết chắc chắn là cường giả Niết Bàn.
“Nam Ca Tử, Thủy Tinh Tử.” Dương Chí Thiện hừ một tiếng, biết không thể ở lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, dừng tay bỏ đi.
Thấy hắn định rời khỏi, ác niệm lại nổi lên trong lòng Xích Nhiêm Tử.
Đánh ông đây thảm tới mức này, ngay cả nguyên thần cũng thiêu đốt rồi, còn định chạy?”
“Ở lại cho lão phu!” Xích Nhiêm Tử dốc toàn lực xuất thủ, đẩy nước biển lên đầy trời, tạo thành một tấm lưới lớn ngăn cản đường đi của Dương Chí Thiện, đồng thời liên thủ thi triển mười tám luồng Nhất Tuyến Thiên, ba mươi hai chiêu Tịch Diệt chỉ.
Nhưng ngay thời khắc hắn dốc toàn lực xuất thủ, Dương Chí Thiện đột nhiên cười khà khà.
Một cánh tay sau lưng đột nhiên xuất kích, Chí Ác kiếm trên tay trực tiếp đâm vào tay Xích Nhiêm Tử.
Cái gì?
Xích Nhiêm Tử kinh hãi.
Hắn không ngờ Dương Chí Thiện lại dùng Chí Ác kiếm, chỉ cảm thấy cánh tay đau đớn, bàn tay đã bị Chí Ác kiếm đâm thủng.
Nhưng đây không phải là đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất là ma khí công tâm, Xích Nhiêm Tử chỉ cảm thấy toàn thân như bao phủ trong ma diễm vô biên.
“Không!” Hắn hoảng loạn la hét.
Dương Chí Thiện thu hồi Chí Ác kiếm,mỉm cười: “Lần này mới là không dùng được nữa. Nhưng có thể có được một nô bộc Niết Bàn... chậc, Vô Cấu đỉnh phong, cũng coi là tạm được.”
Dương Chí Thiện thở dài.
Xích Nhiêm Tử tự thiêu nguyên thần, chắc chắn tu vi sẽ sa sút, nhất định là hạ xuống cảnh giới Vô Cấu.
Lúc này hai tu sĩ một nam một nữ ở phía xa đã tới gần, chứng kiến cảnh tượng này đồng thời hét lớn: “Khốn kiếp! Dương Chí Thiện, ngươi có chết cũng không được yên lành đâu!”
Dương Chí Thiện hừ một tiếng: “Giao bảo vật ra đây, sau đó tới ngăn cản bọn chúng, chiến đấu đến chết!”
Lúc này Xích Nhiêm Tử đã ma hóa hoàn toàn, ném Lạc Thủy đan thư và Tùng Minh cổ đăng cho Dương Chí Thiện, xoay người lao về phía Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử.
Dương Chí Thiện đang định rời khỏi.
Đột nhiên trong lòng hơi động: “Ồ?”
Hắn nhìn xuống dưới, vẫy tay một cái, một vật đã rơi vào tay.
“Hắc Ma phiên?” Dương Chí Thiện không khỏi ngạc nhiên.
Vật này nằm trong tay Kinh Trường Dạ, sao đột nhiên xuất hiện dưới nước?
Đúng rồi, thằng nhãi kia có Hắc Viêm Ma Thần ra tay giúp đỡ, chắc Kinh Trường Dạ khó mà sống nổi, thứ này là hắn cố gắng ném ra trước lúc chết.
Thôi coi như ngươi có lương tâm.
Dương Chí Thiện thu hồi Hắc Ma phiên rồi nghênh ngang rời khỏi.
Bên này Xích Nhiêm Tử và Nam Ca Tử, Thủy Tinh Tử đã giao chiến.
Hiện tại hắn vẫn là Niết Bàn, quan trọng là Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử không muốn ra tay giết hắn, trong thời gian ngắn không cách nào thoát thân.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Dương Chí Thiện nghênh ngang rời khỏi, trong lòng uất ức không thôi.
Nam Ca Tử quát khẽ: “Xích Nhiêm đạo huynh, ngươi đã nhập ma, thứ cho huynh đệ đắc tội!”
Hắn và Thủy Tinh Tử nhìn nhau một cái, cùng hạ thủ nặng tay, giết chết Xích Nhiêm Tử.
Nhưng lúc này Dương Chí Thiện đã đi xa, có muốn đuổi cũng không kịp.
Thủy Tinh Tử trong lòng uất hận: “Dương Chí Thiện! Tên khốn kiếp này, chúng ta sẽ không bỏ qua cho hắn.”
Lần này tổn thất quá lớn.
Không lấy được Nguyên Từ sơn, ngay cả Xích Nhiêm Tử, Ma Hải Thọ, Trịnh Ngọc Huy cũng không còn.
Nam Ca Tử cũng rất bất đắc dĩ: “Xem biểu hiện của hắn lúc vừa rồi, rõ ràng đã sử dụng cấm thuật liên tục, đánh lâu thành mệt. Nếu tìm được hắn, không khéo có thể giết chết hắn.”
“Trời đất bao la, biết đi đâu tìm?” Thủy Tinh Tử tức giận nói.
Đúng lúc này, trong lòng Nam Ca Tử hơi động, nhìn Thủy Tinh Tử một cái, hai người đồng thời biến mất.
Sau đó chỉ thấy một người chui từ dưới nước lên.
Kinh Trường Dạ?
Thủy Tinh Tử vui mừng, đang định ra tay giết chết, nhưng Nam Ca Tử lại kéo cô lại, lắc đầu.
Chỉ thấy Kinh Trường Dạ đầu tiên là quan sát xung quanh một hồi, sau đó thở phào một tiếng, lại đi theo một hướng.
Nam Ca Tử, Thủy Tinh Tử vui mừng, lẳng lặng bám theo sau lưng Kinh Trường Dạ.
——————————————
“Bọn họ đi rồi!”
Bên này Trì Vãn Ngưng nhận được tin tức, nói với Lâm Lang Thiên: “Đi thôi, chúng ta cũng xuống nào.”
Lâm Lang Thiên khổ não không thôi: “Một Niết Bàn đã là quá đáng, giờ còn lên tới ba. Đau đầu quá, đau đầu quá!”
Rõ ràng là người ta sợ.
Cố Tiêu Tiêu lại hưng phấn không thôi: “Sợ cái gì. Dương Chí Thiện đã là nỏ mạnh hết đà, Nam Ca Tử Thủy Tinh Tử liên thủ đối phó với hắn chẳng phải dễ như trở bàn tay à. Đến lúc đó lại phối hợp với Vạn Tiên tông diệt hai kẻ này là chuyện lớn đã định.”
Không ngờ Lâm Lang Thiên lại cau mày: “Nếu Yên Vũ lâu bị diệt, chắc chắn sẽ tạo thành chấn động. E là không phải chuyện tốt.”
“Vì sao?” Cố Tiêu Tiêu không hiểu.
Trì Vãn Ngưng lại hiểu ý cô: “Nếu Yên Vũ lâu bị diệt, tình thế liên minh ba phái sẽ bị phá hủy, đến lúc đó đại chiến tiên giới sẽ nổ ra.”
Vừa nghĩ tới đây, lại nhớ tới năm xưa Ninh Dạ từng nói, không ngoài trăm năm, chắc chắn tiên giới sẽ có đại chiến.
Nếu Yên Vũ lâu bị diệt, e là tiên đoán này sẽ ứng nghiệm.
Nhưng chuyện này là do ngươi thúc đẩy, ngươi có chắc đây là tiên đoán chứ không phải người đứng sau màn đen không?
Thôi thôi, sao phải nghĩ nhiều như vậy.
Ninh Dạ lập chí ngăn cách vĩnh viễn tiên pháp, nếu tiên giới đại loạn sẽ là cơ hội tốt cho hắn trỗi dậy trong thời loạn lạc. Chỉ có điều câu này sẽ không nói với Lâm Lang Thiên.