“Công Tôn Dạ bị Quân Bất Lạc bắt được. Ninh Dạ muốn cứu Công Tôn Dạ nên mới tới tìm Quân Bất Lạc. Cái gọi là truy nã Công Tôn Dạ chỉ là danh nghĩa, mục đích là tìm ra Công Tôn Điệp. Thế nhưng Quân Bất Lạc không biết thật ra Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp đã trở thành người của Ninh Dạ từ trước.”
Dọc đường về, Lạc Cầu Chân hưng phấn không thôi, bây giờ hắn đã tra rõ hầu hết sợi dây này rồi.”
Lý Tri Tùng lấy làm lạ: “Công Tôn Điệp quy thuận Ninh Dạ, rất có thể liên quan tới chuyện truy sát lúc trước Ninh Dạ bày ra với Công Tôn Điệp. Thế nhưng Công Tôn Dạ thì sao? Hắn trở thành người của Ninh Dạ từ lúc nào?”
“Có lẽ là trong trận chiến Chấp Tử thành.” Lạc Cầu Chân nói: “Trận chiến Chấp Tử thành, Công Tôn Dạ lừa gạt lấy được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, nhưng sau đó Ninh Dạ lại tìm lại Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, còn Công Tôn Dạ ở đâu không biết. Rất có thể lúc đó Công Tôn Dạ đã bị Ninh Dạ bắt được, ép hắn làm việc cho mình. Cái chết của Thanh Mộc Lão Tổ và Khâu Mộng Sơn cũng có thể liên quan tới việc này. Mà sau đó không lâu lại xảy ra chuyện ở Lạc thành. chuyện ở Lạc thành mặt ngoài thì là Ninh Dạ phụng lệnh làm việc, nhưng giờ nghĩ lại, rõ ràng là Công Tôn Dạ và Ninh Dạ vì mục đích của mình, được cả công lẫn tư. Ninh Dạ giúp Công Tôn dạ diệt Công Tôn phủ, báo thù cho hắn, còn Công Tôn Dạ thì giúp Ninh Dạ lên làm Huyền Sách sứ.”
Lý Tri Tùng hít một hơi lạnh: “Thật quá đáng sợ. Nói cách khác cho tới nay, Chấp Tử thành, Lạc thành, còn cả Đông Phong quan, tất cả những chuyện này đều là một tay Ninh Dạ bố trí thao túng. Thậm chí ngay cả chuyện Liệt Châu Hải Châu cũng có liên quan tới hắn?”