Con thú khổng lồ trước mặt chiều dài có lẽ không tới vạn dặm, nhưng cũng phải mấy ngàn, mỗi cái chân đều dài hơn ngày trượng, to như ngọn núi.
Do thân thể quá lớn, thần thức cũng không thể thấy phần đầu của nó, Lưu Kim toa không thể không bay về phía trước một đoạn, bấy giờ mới thấy loáng thoáng đó là một cái đầu có hai xúc tu rất dài, trông khá giống con rết, chẳng qua không có lớp vỏ giáp cứng rắn.
Phần lưng nó lóng lánh hoa văn huyền ảo, còn có thể thấy loáng thoáng loại mây mù ngăn cản thần thức như ẩn như hiện, khiến tu sĩ khó lòng quan sát phía trong. Thế nhưng chỉ riêng bộ phận bên ngoài có thể thấy nó cũng không cứng lắm.
Tốc độ di chuyển của nó không nhanh, nhưng mỗi bước chân là cả trăm cái chân chi chít cùng vận động, như cả một dãy núi lao về phía ngươi.
Thấy con côn trùng khổng lồ này, ngay cả Lôi Trường Sinh cũng run sợ: “Đây là... Thiên Tằm! Thiên Tằm trong truyền thuyết, hóa ra nó có tồn tại!”