Không còn tâm tư so bì nữa, Linh Cơ Tử kéo Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp quay người định đi.
Không ngờ Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp cực kỳ linh hoạt, đồng thời thoát khỏi khống chế của Linh Cơ Tử. Vì vậy Linh Cơ Tử phát hiện mình là tu sĩ Vạn Pháp mà không khống chế được hai người này, bọn họ đã chạy tới bên cạnh Ninh Dạ.
Mỗi người ôm một tay y.
Trì Vãn Ngưng nói: “Lần này từ biệt sẽ rất nhiều năm, không biết bao giờ mới gặp lại. Theo quy củ của tông môn, muốn tự do hạ sơn thì ít nhất cũng phải tới cảnh giới Vạn Pháp. Chàng tu hành mau mau một chút, đừng để chúng ta đợi quá lâu.”
Công Tôn Điệp thì trực tiếp hơn, chỉ vào mũi Ninh Dạ nói: “Nói rõ rồi đấy, chỉ có ba người chúng ta thôi. Gắn kết sinh tử, không bỏ không rời, nếu chàng dám tìm người thứ tư, ta đánh gãy chân chàng... cái chân thứ ba đấy.”