Trong đại điện treo thưởng, Sơn Trung Khách trừng mắt nhìn Lang Diệt: “Lang Diệt, ngươi là cái thá gì mà đòi giáo huấn ta?”
Lang Diệt hừ lạnh một tiếng: “Ninh sư đệ có thế nào cũng khá hơn ngươi nhiều. lần đầu tiên ngươi làm nhiệm vụ được mấy điểm công huân? Khéo chỉ có năm sáu điểm, còn không bằng một phần mười Ninh sư đệ, còn dám lôi người khác ra làm tấm gương xấu?”
Sơn Trung Khách giận dữ, trong sảnh đã có người nói: “Trong đại điện không được làm loạn.”
Sơn Trung Khách đành nhẫn nhịn, hung hăng nhìn Lang Diệt một cái, lại nhìn Ninh Dạ một cái, nhưng cuối cùng không nói gì nữa.
Ninh Dạ đang hiếu kỳ thì Diệp Cô bên cạnh đã nói: “Hắn là môn hạ Đề Hồ, đứng thứ bảy, danh hiệu là Sơn Trung Khách, cảnh giới Vạn Pháp, cũng vì vậy có người gọi hắn là Sơn lão thất.”