“Lần này phiền phức rồi! Xử lý ra sao đây? Xử lý ra sao đây?”
Lang Diệt như con ruồi không đầu lượn đi lượn lại, vẻ mặt âu sầu: “Thánh Tôn đúng thật là, thế chẳng phải làm khó người ta à. Thực lực gấp ba, còn không cho phép sử dụng cân bằng của Phán Quyết đạo, lấy gì mà đấu?”
Lâm Lang mỉm cười: “Sao lúc Thánh Tôn ở đây ngươi không nói câu đó?”
Lang Diệt lè lưỡi: “Làm sao ta dám, bây giờ chỉ càu nhàu thôi mà.”
“Cẩn thận đấy, rất có thể bây giờ Thánh Tôn đang quan sát câu này, không khéo sẽ nghe được lời càu nhàu của ngươi.” Diệp Cô cười nói.