Nghe câu nói của Ninh Dạ, Hắc Viêm cười khằng khặc quái dị: “Đúng là cần bàn luận một chú. Yêu cầu của bản tọa cũng không nhiều, đầu tiên là trả lại hết những thứ ngươi từng bắt chẹt bản tọa, sau đó bồi thường thêm một chút. Nếu ngươi thức thời, bản tọa còn có thể tạm thời giữ bí mật cho ngươi, đợi tới lúc ta xâm lấn cũng có thể giữ lại tính mạng ngươi.”
Ninh Dạ nhún vai: “Ta cũng muốn đưa ngươi, nhưng ngươi cũng biết mà, ta chỉ là phân thân, làm gì có đồ gì tốt? Hơn nữa những thứ ngươi đưa ta hồi trước đều được dùng cả rồi, ngay cả chỗ bản thể cũng chẳng còn.”
“Ngươi nói cái gì?” Hắc Viêm Ma Thần trừng mắt nhìn Ninh Dạ.
Ninh Dạ không hề ái ngại, thản nhiên nói: “Ta nói bây giờ ta chỉ là một tu sĩ Vạn Pháp, ngươi cảm thấy cấp bậc này thì có thứ gì tốt?”
Hả?