Ninh Dạ phát hiện giờ phút này mình đang đứng trong một không gian hư ảo.
Đỉnh đầu có chín vầng thái dương rực rỡ treo cao, nói là thái dương nhưng trong mỗi vầng lại ẩn chứa dị tượng. Có cái bên trong loáng thoáng cảnh tượng gốc cây che trời; có cái như rồng bay voi chạy; còn có cái xuất hiện từng đợt thiên lôi, giáng xuống không ngừng nghỉ; còn có một vầng mặt trời hiện lên hai màu trắng đen, tựa như bức tranh thủy mặc, hết sức tự nhiên.
Trong lòng Ninh Dạ đã có suy đoán, y quỳ lạy vầng mặt trời trắng đen kia: “Bái kiến sư tổ, tham kiến chư vị Thánh Tôn!”
Trên bầu trời, giọng nói của Lang Gia Thánh Tôn vang lên: ”Ninh Dạ, nói đi, đây không phải trùng hợp, đúng không?”
Ninh Dạ cười nói: “Đương nhiên là không. Thánh Tôn thánh minh, Dạ nào dám lừa dối. Tin rằng Thánh Tôn đã biết, Dạ khổ tâm xây dựng Khổ Lâm Tịnh Thổ, dụ dỗ Thiên La Ác Sát tới đây để săn giết lấy kim cốt, thu thập tài nguyên.”