“Tức là bây giờ chàng đang tỷ thí ngộ đạo với lão già Thất Dạ?”
Trên Cực Quang đảo, Trì Vãn Ngưng hỏi Ninh Dạ.
Ninh Dạ mỉm cười đáp: “Tỷ thí ngộ đạo vẫn tốt hơn so với sát cục của thiên đạo, khảo nghiệm sinh tử. Có một số chuyện, nếu không giải quyết được thì cứ để đó, đợi một thời gian, có lẽ sau này lại giải quyết được.”
Trì Vãn Ngưng đã hiểu ý y: “Chàng nói vậy là cảm thấy mình sẽ thua?”
Ninh Dạ ừ một tiếng: “Nàng biết không? Sàng lọc đạo tắc như trò chơi ghép tranh. Trò chơi ghép tranh khó nhất là lúc nào? Chính là lúc mới bắt đầu! Ngàn vạn đạo tắc đan xen dày đặc, nàng không biết mảnh nào hữu dụng, mảnh nào vô dụng, phải tìm kiếm từng cái một, không ngừng đối chiếu, cuối cùng lựa chọn cái thích hợp để ghép lại. Ngược lại lĩnh ngộ đạo tắc không cần phiền não như vậy, chỉ cần phá giải thôi, từ từ bóc mở lớp khăn che để lĩnh ngộ, hấp thu, sử dụng.”