TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 99: Mọi người cùng hành động

Tạo Hóa thủy không phải vật phàm, đương nhiên Lạc Cầu Chân không có bản lĩnh lớn đến mức kiếm ra thứ này cho Ninh Dạ trong vòng nửa tháng, vì vậy hắn không có cách nào giải quyết mọi chuyện trước khi Ninh Dạ khởi hành.

Nửa tháng tiếp theo, Ninh Dạ lại bế quan.

Lần bế quan này khác với trong quá khứ, Ninh Dạ chọn ở Hòe Âm sơn.

Người khác chỉ nghĩ rằng y định lĩnh ngộ Thất Sát đao đạo trong chiến đấu chứ không biết mục đích thật sự của Ninh Dạ là vật liệu.

Y ở trong Hòe Âm sơn nửa tháng, trong nửa tháng này y trải qua nhiều trận chém giết nhất từ khi bước vào Hắc Bạch thần cung tới nay.

Mỗi ngày đều chiến đấu, săn yêu, săn ma, săn tất cả những thứ có thể săn được, cũng vận dụng tất cả các thủ đoạn có thể vận dụng.

Trong Hòe Âm sơn không ai làm bạn với y, chỉ có mình Ninh Dạ cất bước, như con sói cô độc tận tình phóng thích sát ý, hận ý của bản thân, cũng giải phóng tất cả mọi thủ đoạn của mình.

Trận đạo, cơ quan, phù lục, mặt sáng, mặt tối, không thủ đoạn nào là không dùng đến. Chỉ trong vòng nửa tháng mà số yêu ma chết dưới tay y đã lên tới hàng trăm, trong Tu Di ốc chất đống đủ loại vật liệu, thậm chí không thiếu tài nguyên cảnh giới Hoa Luân.

Nếu chỉ dựa vào chiến lực bản thân, có lẽ bây giờ Ninh Dạ có thể giao chiến với đối thủ Tàng Tượng đỉnh phong, nhưng nếu thêm vào các loại cơ quan phù chú, lại có Thiên Cơ bầu bạn, y có thể giết chết cả Hoa Luân trung kỳ.

Còn đối thủ mạnh hơn chút nữa, Ninh Dạ chỉ có đường chạy trốn.

Lần nguy hiểm nhất, Ninh Dạ gặp phải một đại yêu cấp bậc Hoa Luân hậu kỳ, tuy chưa đạt tới đỉnh phong nhưng uy lực khi nó ra tay đã cực kỳ cường đại, cơ thể mạnh mẽ tới mức Sát Thân đao cũng không thể chém rách, Ninh Dạ chỉ có thể bỏ chạy.

Nhưng nửa tháng chiến đấu như vậy cũng rèn luyện Ninh Dạ, giúp cho Thất Sát đao đạo của y càng thêm thông suốt. Lúc này y sử dụng chiêu đao đánh bại Khổng Triêu Thăng đã càng dễ dàng.

Hôm đó, thấy đã tới ngày lên đường, Ninh Dạ rời khỏi Hòe Âm sơn, về thần cung báo cáo rồi đi khỏi.

Sau khi y đi khỏi, trong Hắc Bạch thần cung sóng ngầm cũng nổi lên cuồn cuộn.

——————————————

“Cái gì? Ngươi định ra ngoài?”

Ôn Tâm Dư lạnh lùng nhìn Cừu Bất Quân.

Cừu Bất Quân cười gượng: “Vâng, lão nô còn chút chuyện trong thế tục chưa xong, lòng còn khúc mắc, muốn ra ngoài một chuyến.”

Ôn Tâm Dư nhìn chằm chằm vào ông, như có thể nhận biết được tâm trạng của Cừu Bất Quân, nhưng thực tế cô ta không cảm nhận được chút gì.

Một lát sau, Ôn Tâm Dư nói: “Hôm qua Ninh Dạ vừa xuất sơn, hôm nay ngươi lại xin đi, có phải định truy sát Ninh Dạ không?”

Cừu Bất Quân kinh hãi: “Chủ nhân, sao người biết...”

Ôn Tâm Dư hừ lạnh: “Chuyện lần trước có bao nhiêu người chứng kiến, chẳng lẽ ngươi tưởng ta sẽ không để ý tới động tĩnh của hắn à?”

Cừu Bất Quân quỳ xuống: “Lão nô biết tội!”

Ôn Tâm Dư hừ một tiếng: “Ngươi thật sự có tội, dám giấu diếm ta, khốn kiếp!”

Nói xong đã tát luôn lên mặt Cừu Bất Quân.

Cừu Bất Quân lại vui mừng ông hiểu rõ tính cách của người phụ nữ này, khi cô ta đánh người tức là không thật sự nổi giận. Một khi Ôn Tâm Dư thật sự nổi giận sẽ như ngọn núi lửa bị đóng băng, bên trong hừng hực nhưng bên ngoài lại chẳng có chút manh mối nào, sát ý càng mạnh, bên ngoài càng bình tĩnh.

Ôn Tâm Dư đã nói: “Thật ra ngươi không đi giết hắn, ta cũng muốn giết.”

“Ơ? Vì sao?” Cừu Bất Quân giả vờ không hiểu.

Ôn Tâm Dư đã nói: “Biện Tình bí pháp của ngươi cực kỳ huyền ảo, chắc là một loại tiên thuật thượng cổ nào đó, nhưng đáng tiếc chỉ là bản thiếu sót, nhưng cho dù thế cũng là bảo vật hiếm thấy. Bí pháp như vậy có hai người nắm giữ là đủ, không cần nhiều người biết đến, ngươi nói xem có đúng không?”

Cừu Bất Quân vui mừng dập đầu: “Chủ nhân nói đúng lắm. Trước đây ta chiếm được Biện Tình bí pháp trên người thằng ôn đó, có điều lúc đó hắn không có tu vi, sử dụng không tốt. Bây giờ hắn đã nắm giữ, giết hắn đi, thiên hạ sẽ bớt đi một kẻ hiểu pháp thuật này.”

Ôn Tâm Dư cười lạnh: “Ngươi nói vậy chẳng lẽ không sợ ta giết ngươi?”

Cừu Bất Quân lại chẳng hề sợ hãi, ngược lại mỉm cười nịnh bợ: “Chủ nhân đối xử với lão nô tốt như vậy, sao lại cam lòng? Hơn nữa lão nô đi lại trong giang hồ bao nhiêu năm rồi, không có bản lĩnh khác nhưng cũng biết đạo lý thỏ khôn phải có ba hang.”

“Hả? Ngươi đang uy hiếp ta ư?” Ôn Tâm Dư trừng mắt nhìn Cừu Bất Quân.

Cừu Bất Quân vội vàng kêu lên: “Lão nô nào dám. Chủ nhân không giết lão nô đã là rất nhân hậu rồi, còn thu nhận và bồi dưỡng lão nô, lão nô được làm trâu làm ngựa cho chủ nhân cũng là phúc khí tu luyện vài kiếp mới được.”

Lúc này gương mặt Ôn Tâm Dư mới dịu đi, tuy cô ta có thể nhận ra tình cảm con người nhưng lại không hề che giấu tâm trạng của bản thân.

Lúc này Ôn Tâm Dư lại nói: “Nếu đã thế, cứ đi đi.”

“Xin tuân lệnh chủ nhân!” Cừu Bất Quân hô to.

Cừu Bất Quân vốn là cường giả cảnh giới Vạn Pháp, có điều ông muốn lẻn vào Hắc Bạch thần cung, cố ý tu luyện đủ loại công pháp linh tinh, khiến cho chúng xung đột với nhau, chiến lực hao tổn, kém hơn cảnh giới Vạn Pháp bình thường nhiều. Nhưng dù vậy, cảnh giới vẫn còn, thưc lực còn cao hơn Ôn Tâm Dư.

Chính vì vậy, theo Ôn Tâm Dư, Cừu Bất Quân giết Ninh Dạ là áp đảo hoàn toàn, không có vấn đề gì.

Một ngày sau, trong trấn nhỏ lân cận, Cừu Bất Quân thấy Ninh Dạ đang uống trà.

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

——————————————

Giám Sát đường.

“Nói như vậy, đúng là Ninh Dạ đã lên đường?” Lạc Cầu Chân hỏi.

“Vâng.”

“Phái người tới phòng hắn tìm vài món đồ hắn thường dùng, lại mời Thiên Cơ điện truy tìm tung tích, xem có tìm ra vị trí của hắn không.”

“Nếu không thì sao?” Tây Giang hỏi.

“Thế tức là sau khi biết chuyện Tạo Hóa thủy hắn đã chạy trốn.”

“Vậy nếu có thì sao?”

Nếu có chứng tỏ Ninh Dạ chỉ đi xa, sẽ có lúc về.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Lạc Cầu Chân nói: “Nếu tìm được thì ngươi dẫn vài người đuổi theo, quan sát xem rốt cuộc hắn đang làm gì... Lần này đứng có để ta thất vọng lần nữa.”

“Nhất định không phụ mệnh lệnh của chấp sự.”

Không phụ mệnh lệnh?

Lạc Cầu Chân thầm cười lạnh.

Trong lòng hắn bỗng có cảm giác, e là Tây Giang nhất định sẽ khiến mình thất vọng.

Có lẽ mình nên tự đi?

Nhưng ngay sau đó, Lạc Cầu Chân đã bỏ qua suy nghĩ này.

Theo những gì hắn thấy trong quá khứ, lần này Ninh Dạ ra ngoài chắc sẽ gây ra động tĩnh gì lớn. Nếu mình đi nhưng vẫn không cản được Ninh Dạ, chẳng khác nào dẫn lửa đốt lên người.

Chẳng bằng để Tây Giang đi, có vấn đề gì thì cũng là hắn chịu trách nhiệm.

Ninh Dạ không nhìn lầm Lạc Cầu Chân, tuy hắn rất thông minh nhưng vấn đề lớn nhất của hắn là có tư tâm.

Chỉ cần Lạc Cầu Chân còn ý nghĩ bo bo giữ mình, chắc chắn hắn không thể đánh cược tất cả để đối phó với Ninh Dạ.

Đây cũng là điều Ninh Dạ mong chờ.

————————————————————

“Vậy là hắn thật sự lên đường rồi.”

Ngưng Tâm Tiểu Trúc, Trì Vãn Ngưng nghe tin tức vừa thu được, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười.

“Không còn việc gì nữa rồi, lui xuống đi.” Sau khi cho hạ nhân lui khỏi, Trì Vãn Ngưng bắt đầu nhập định điều tức, cứ như chuyện Ninh Dạ ra ngoài không liên quan gì tới cô.

Lần nhập định này kéo dài một ngày.

Màn đêm buông xuống, ánh sao đầy trời.

Cuối cùng Trì Vãn Ngưng cũng kết thúc việc tu hành hàng ngày.

Mở mắt ra, rời khỏi Thuần Âm Nguyên Thủy, cứ thế bước ra ngoài điện.

Đi thẳng tới một nơi ít dấu chân người dưới Thiên Tú phong, Trì Vãn Ngưng lấy một tấm phù chú ra thiêu cháy, sau đó ngồi đó lặng lẽ chờ đợi.

Đây là cách liên lạc mà cô và người bí ẩn đã ước định.

Chỉ cần Trì Vãn Ngưng đốt cháy lá phù này, chẳng mấy chốc đối phương sẽ liên hệ với cô.

Đúng, Trì Vãn Ngưng vẫn luôn chờ đợi thời khắc này là để xác nhận xem rốt cuộc người bí ẩn có phải Ninh Dạ không.

Thật ra trong lòng Trì Vãn Ngưng hy vọng không nhận được hồi âm, như vậy cô có thể xác nhận thân phận của đối phương.

Nhưng mọi chuyện lại vượt ngoài dự liệu của cô.

Sau khi đốt phù đưa tin không lâu, một hộp đá nho nhỏ từ đằng xa bay tới.

Trì Vãn Ngưng nhận hộp đá, mở ra, phát hiện bên trong là một lá thư.

Nội dung của lá thư này rất đơn giản, đại ý là bây giờ đang thời khắc đặc biệt, hắn đang làm một đại sự, tạm thời không rảnh, nếu không có chuyện gì rất cần thiết thì đừng gặp mặt.

Đã có thư trả lời chứng tỏ người này ở trong núi, tức là không phải Ninh Dạ?

Chuyện này khiến Trì Vãn Ngưng rất thất vọng.

Lại nhìn bức thư trong tay, chữ viết đã dần dần biến mất, không để lại chút chứng cứu nào.

Thủ đoạn này hay lắm.

Không đúng!

Trong lòng Trì Vãn Ngưng đột nhiên kinh ngạc, quan sát kỹ tờ giấy trống không, đột nhiên ngưng tụ một chỉ điểm lên tờ giấy, tờ giấy tỏa ra màu sắc kỳ quái, trong ánh hào quang chữ viết lúc trước ẩn hiện, mơ hồ.

Quan sát kỹ nét chữ mơ hồ đó, Trì Vãn Ngưng bỗng thấy vui mừng, mỉm cười duyên dáng.

Ngón tay ngọc nhẹ nhàng vươn ra, chạm lên tờ giấy viết thư, như đặt lên trán Ninh Dạ.

Cô cất giọng nói khẽ: “Bắt được ngươi rồi!”

Thuận tay xoa một cái, tờ giấy đã hóa thành tro tàn bay theo gió.

Trì Vãn Ngưng vội vàng trở về Ngưng Tâm Tiểu Trúc, bắt đầu thu dọn hành lý, quan trọng nhất là rót một bình Thuần Âm Nguyên Thủy thật đầy.

“Cô nương định đi đâu đấy?” Giọng nói âm trầm của Vũ di đã vang lên sau lưng.

Trì Vãn Ngưng đờ ra một chút, mỉm cười nói: “Ra ngoài một chút, không được à?”

“Lão tổ còn đang bế quan, không chào mà đi có vẻ không ổn?”

“Nếu Vũ di không yên tâm có thể đi cùng với ta.”

Vũ di bèn mỉm cười nói: “Lão thân tuổi tác đã cao, thể lực cũng kém, e là không gánh nổi những nguy hiểm ngoài kia, nếu chết ở bên ngoài thì không hay cho lắm.”

Trì Vãn Ngưng cười nói: “Vũ di đừng quên, thực ra ta cần Thuần Âm Nguyên Thủy để tu luyện, lượng nước trong bình này chỉ đủ cho ta dùng một tháng, nếu quá thời hạn này mà ta chưa về thì cứ coi như ta đã chết rồi.”

Vũ di lạnh nhạt nói: “Cô nương có tư chất hơn người, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, trí tuệ vô song, tu vi cao cường, cô nương sẽ không chết, chỉ có người khác chết dưới váy cô nương thôi.”

Trì Vãn Ngưng thu nụ cười lại: “Đáng tiếc vẫn không thu thập được lão yêu quái nhà ngươi.”

Nói xong đã quay người bỏ đi.