Dưới Cửu Cung sơn, bên Quan Cảnh hồ.
Vương Sâm đang mặc trang phục ngư ông thả câu trong hồ, dáng vẻ thản nhiên tự đắc, trong giỏ cá bên cạnh đã có thêm vài con.
“Ngươi thật to gan, Hắc Bạch thần cung đang truy đuổi tra xét ngươi khắp nơi, ngươi còn dám trở về?”
Ninh Dạ đi tới ngồi xuống bên cạnh Vương Sâm, cũng tung cần, ra vẻ thả câu.
Vương Sâm quay đầu nhìn sang thấy Ninh Dạ, đó là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Vương Sâm mỉm cười: “Ngươi cũng rất to gan, Ninh Dạ.”
“Chỉ vì tên Ninh Dạ kia lập chút công tích ở phế tích Vô Thường tự mà các ngươi nghĩ ta là hắn?”
Vương Sâm cười phá lên: “Ngươi làm quá nhiều chuyện rồi, hành động nhiều nên khó tránh khỏi lòi đuôi. Nhưng chuyện phế tích Vô Thường tự lại chẳng có ai gánh thay cho ngươi... Hắc Bạch thần cung cũng đang điều tra, rốt cuộc kẻ nào bố trí Tinh Vẫn Thiên Diễn trận ở phế tích Vô Thường tự. Hiển nhiên người này là đệ tử của Thiên Cơ môn, còn ngươi lại vừa vặn vào cung sau khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, còn hủy dung... Ha ha, ngươi thật sự cho rằng bây giờ chỉ có mình Lạc Cầu Chân đang nghi ngờ ngươi ư?”
Đương nhiên Ninh Dạ biết Vương Sâm không tiện mồm nói bậy.
Chuyện phế tích Vô Thường tự liên lụy tới quá nhiều người, mà Ninh Dạ lại xuất hiện ở đó một lần nữa, đúng là đưa mục tiêu nghi ngờ cho Hắc Bạch thần cung.
Nếu không phải bây giờ y là tuần tra viên Huyền Sách, lại lập được đại công, Hắc Bạch thần cung ngại mất mặt, không thì đã bắt y lại để thẩm vấn rồi.
Nhưng không thể làm ngoài sáng không có nghĩa là không điều tra trong tối.
Tuy vậy Ninh Dạ vẫn rất bình tĩnh: “Nếu ngươi đã nhận định ta là Ninh Dạ, thì cứ coi ta là Ninh Dạ đi. Nhưng nếu ngươi đã cho rằng giới cao tầng của Hắc Bạch thần cung cũng đang nghi ngờ ta, vậy vì sao lại liên hệ với ta?”
“Vì chúng ta muốn bảo vệ ngươi.” Vương Sâm trực tiếp trả lời: “Giá trị lớn nhất của ngươi là ở chỗ ngươi có thể nhận được bí mật mà chúng ta không nhận được, điều này rất quan trọng, không thể tùy tiện bỏ qua được.”
“Vì vậy Mộc Khôi tông phái ngươi đến bảo vệ ta?”
“Chỉ dựa vào mình ta e là không đủ, còn có Khiên Cơ Sát - Chung đại nhân.”
Ninh Dạ mỉm cười: “Ồ, đúng là để mắt đến ta. Các ngươi định làm gì?”
“Chuyện phế tích Vô Thường tự nhất định phải có kết quả, Mộc Khôi tông sẽ đẩy ra một người giúp ngươi, gánh tội thay cho ngươi.”
“Ai?”
“Cừu Bất Quân.”
Ninh Dạ đờ ra: “Lão ta ư?”
“Đúng, cứ nói lão ta là thủ đoạn ngầm mà Thiên Cơ môn lưu lại, tất cả mọi chuyện đều do lão ta làm. Vừa hay lão ta cũng xuất hiện ở phế tích Vô Thường tự, lai lịch lại bí ẩn, là kẻ thích hợp nhất để gánh tội.”
Mẹ nó!
Ninh Dạ chửi thầm trong lòng.
Mộc Khôi tông muốn giúp y, đây là chuyện tốt, nhưng đánh bậy đánh bạ lại đánh đúng chính chủ, chuyện này đúng là...
Nhưng Ninh Dạ không thể từ chối, như vậy chỉ khiến Mộc Khôi tông nghi ngờ.
Sau khi suy nghĩ y nói: “Ý tưởng này không tệ, nhưng muốn giá họa cần có chứng cứ.”
“Chúng ta có thể bố trí.”
“Bố trí ra sao?”
“Lần trước ngươi làm cách nào hãm hại ta?”
“Không thể dùng cách này, lần trước là do chuyện không đủ lớn, Phó Đông Lưu đang gấp rút cần kẻ thế mạng. Lần này liên quan tới cấp bậc như Nhạc Tâm Thiện, không thể tùy tiện lừa gạt được.”
“Vậy ngươi có ý kiến gì?”
“Ta có một mục tiêu tốt hơn, nhưng cần trợ giúp của các ngươi.”
Vương Sâm ngạc nhiên, lập tức cười rộ lên: “Quả nhiên ngươi cũng có chuẩn bị, được, ngươi muốn thế nào?”
“Trong đan phòng của Hắc Bạch thần cung có người của các ngươi không?”
“Hả?” Vương Sâm ngẩn ra một hồi, nghiêng tai lắng nghe chốc lát rốt cuộc nói: “Có.”
“Ta cần hắn làm một chuyện giúp ta, cho ta cách liên lạc với hắn.”
“Được.” Vương Sâm vung tay lên, một con cá đã rơi vào tay Ninh Dạ: “Dùng thứ trong này đi tìm Giang Tiểu Niên.”
Nói xong, Vương Sâm đã đi khỏi.
Giang Tiểu Niên? Không ngờ lại là hắn?
Ninh Dạ cũng ngạc nhiên.
Giang Tiểu Niên là một trong những thiếu niên thiên tài hiếm thấy của Hắc Bạch thần cung trong mấy năm gần đây, nhưng không phải thiên tài tu hành mà là tạp học.
Hắn là thiên tài luyện đan.
Người này là nhân sĩ Mặc châu, lai lịch trong sạch, hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.
Thật không ngờ nổi hắn lại là người của Mộc Khôi tông.
Nhưng như vậy cũng tốt, càng thuận tiện cho kế sách của Ninh Dạ.
Y mổ bụng cá ra, một con rối hình người nho nhỏ đã rơi vào tay Ninh Dạ.
Chắc đây là tín vật.
Ninh Dạ tiện tay thu hồi rồi rời khỏi.
Sau khi Ninh Dạ đi không lâu, Vương Sâm đã lại xuất hiện, có điều bên cạnh hắn đã có thêm một người đội mũ rộng vành.
Khiên Cơ Sát - Chung Nam Quỳ
Bề ngoài của Chung Nam Quỳ như một ông lão mặt mũi nhăn nheo, lúc hắn nói chuyện nếp nhăn trên mặt rung động, trông như một đóa hoa cúc đang nở ra.
Nhìn bóng lưng của Ninh Dạ, Chung Nam Quỳ phát ra giọng nói khàn khàn khó nghe như mài sắt: “Trực tiếp bắt lấy thằng nhãi này, ép hắn đưa Thiên Cơ điện ra chẳng tốt hơn à?”
Vương Sâm lắc đầu: “Nguyên lão đã nói lúc trước hắn sử dụng dịch chuyển không gian, di chuyển rất nhiều đại năng đi, rất có thể không dùng hết toàn bộ lực lượng. Chỉ cần lưu lại một chút là có thể dịch chuyển bản thân. Vì một chút hy vọng mong manh mà phá hỏng mối quan hệ này, cái được không bù nổi cái mất. Huống chi nơi này là Mặc châu, chúng ta nên làm việc cẩn thận một chút thì hơn.”
Chung Nam Quỳ hừ một tiếng: “Tạm để hắn lại vậy, xem xem hắn còn làm được gì cho chúng ta.”
————————————————
Thiên Tú các.
Cừu Bất Quân hút tẩu xoành xoạch: “Chỉ điểm ta đây là thủ đoạn ngầm của Thiên Cơ môn, gánh tội cho con... Ha ha, thế mà Mộc Khôi tông cũng nghĩ ra được, nhưng nói thật ra đây là cách không tệ. Chuyện phế tích Vô Thường tự liên lụy rất lớn, cho dù thế nào Hắc Bạch thần cung cũng cần một kết quả.”
“Không cần lo về chuyện này, con đã có kế hoạch.”
“Ta biết, nhưng con không cảm thấy lần nào có chuyện mình cũng ở đó, vẫn rất đáng nghi ngờ à? Chỉ dựa vào thể chất tai ương thôi thì chưa đủ thuyết phục.”
“Vì vậy tiếp theo cần gây ra chút động tĩnh, nhưng con sẽ không ở đó.”
“Ta ra tay à?”
“Không được, sư thúc cũng không thể hành động.”
“Thế thì ai làm đây?”
Ninh Dạ suy nghĩ rồi nói: “Công Tôn Điệp về chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Báo cho cô ta, bảo cô ta mau mau trở về.”
“Nữ nhân này không phải người biết nghe lời.”
“Thế thì nói với cô ta, ta có thể giúp cô ta phá giải Hóa Ảnh ma điển, lĩnh ngộ pháp tắc đại đạo.”
“Lượng Thiên thuật?” Cừu Bất Quân ngẩn ra, lập tức phản ứng lại.
Lượng Thiên thuật theo đuổi tận cùng thiên đạo, đúng là thủ đoạn tốt nhất để phá giải bí mật pháp tắc đại đạo của Hóa Ảnh ma điển.
Nếu Công Tôn Điệp biết tin tức này, chắc chắn cô ta sẽ lập tức trở về, còn ngoan ngoãn nghe lời.
——————————————
Thiên Nguyên điện.
Phó Đông Lưu và Tây Phong Tử đứng đối diện nhau như hai con gà trống hiếu chiến.
Chưởng giáo Hắc Bạch Tử nhận tội diện bích, tam đại nguyên lão không để ý tới mọi việc, hôm nay trên Thiên Nguyên điện này Nhạc Tâm Thiện, Tây Phong Tử và Phó Đông Lưu chính là người đứng đầu.
Nhưng Nhạc Tâm Thiện đích thân hành động nhưng lại thất bại tan tác trở về, cho nên mặt mày xám xịt, trong lúc nhất thời cũng không tiện lên tiếng, nơi này trở thành chỗ đối đầu của Tây Phong Tử và Phó Đông Lưu.
“Chuyện phế tích Vô Thường tự sắp thắng lại bại, chắc chắn có gián điệp quấy phá, đến giờ còn chưa tra ra được, Bạch điện không làm tròn chức trách.” Phó Đông Lưu bắt đầu làm khó dễ.
Tây Phong Tử sắc mặt âm trầm: “Tinh Vẫn Thiên Diễn trận là tác phẩm của Thiên Cơ môn, chuyện này hết sức rõ ràng, là do người trong Thiên Cơ môn gây ra. Bây giờ Bạch điện đã tìm ra mục tiêu nghi ngờ, nhưng vẫn chưa có chứng cứ.”
“Ai?”
“Ninh Dạ.”
“Nói láo!” Phó Đông Lưu tức giận gầm lên: “Ninh Dạ là tuần tra viên của Huyền Sách phủ ta, lại từng cứu Hà Nguyên Thánh, Trì Vãn Ngưng, lập nhiều công lớn, dựa vào đâu để nói hắn là người của Thiên Cơ môn?”
Đúng như Ninh Dạ đã dự liệu, từ khi y trở thành tuần tra viên Huyền Sách, y đã được Phó Đông Lưu che chở.
Chỉ cần không có chứng cứ đầy đủ, Phó Đông Lưu sẽ tuyệt đối không cho phép người khác tùy tiện động tới y.
Tây Phong Tử quát lớn: “Chỉ bằng chuyện hắn nhập môn không lâu sau khi Thiên Cơ môn bị hủy diệt, lại hủy dung, đi tới đâu là ở đó có chuyện, rất đáng nghi ngờ. Đủ loại dấu hiệu chứng minh, rất có thể hắn chính là môn hạ Bạch Vũ của Thiên Cơ môn.”
Phó Đông Lưu cười lên quái dị: “Đừng tưởng ông đây không biết, Lạc Cầu Chân đã nhờ Doãn Thiên Chiếu quan sát từu lâu rồi, bất luận âm thanh hình thể đều không phải Bạch Vũ hay Thanh Lâm, càng không thể là Tân Tiểu Diệp.”
“Thân hình âm điệu đều có thể thay đổi.”
Phó Đông Lưu khinh thường: “Thế là Bạch điện không tìm được hung thủ nên lại định chơi trò đổi trắng thay đen à? Theo ta thấy hung thủ rất rõ ràng, chẳng qua Tây Phong Tử nhà ngươi không chịu thừa nhận mà thôi.”
“Ngươi nói cái gì?” Tây Phong Tử sửng sốt, bỗng có cảm giác không ổn.
Quả nhiên Phó Đông Lưu đã nói: “Thật ra vẫn còn một người cũng biết Tinh Vẫn Thiên Diễn trận đúng không?”
Tây Phong Tử vỗ bàn đứng dậy: “Ngươi định nói là Thiên Chiếu? Tuyệt đối không thể, đừng quên hắn đã giúp chúng ta hủy diệt Thiên Cơ môn, hắn không thể đối phó chúng ta vì Thiên Cơ môn được!”
“Ta đâu có nói hắn làm vậy là vì Thiên Cơ môn! Nhưng hắn có thể giúp Mộc Khôi tông cơ mà?” Phó Đông Lưu hỏi ngược lại: “Có lẽ ngay từ đầu hắn đã nương nhờ vào Mộc Khôi tông, nhưng lại mượn danh nghĩa bán đứng Thiên Cơ môn để lập đại công, lẻn vào Hắc Bạch thần cung chúng ta. Cũng có khả năng sau khi hắn gia nhập Hắc Bạch thần cung lại bị Mộc Khôi tông thu mua... Đằng nào người này cũng có cốt cách làm phản trời sinh, hắn có thể bán đứng Thiên Cơ môn sao lại không thể bán đứng thần cung? Có một số việc làm rồi lại thành quen đấy.”
Tây Phong Tử tức điên lên: “Ngươi đang nói linh tinh!”
Phó Đông Lưu lắc đầu: “Dù sao cũng đáng tin hơn chuyện Ninh Dạ là người của Thiên Cơ môn. Đừng quên trong hai năm qua có rất nhiều tin tức bí mật bị tiết lộ, Ninh Dạ không thể biết những tin tức này. Thế nhưng Doãn Thiên Chiếu... lại biết!”