‘‘Chết đi!’‘
Thanh Mộc Lão Tổ hét lớn.
Ý chí còn sót lại vẫn hơi thanh tỉnh, lão ta biết đối thủ chỉ đang lợi dụng mình.
Nhưng phẫn nộ, căm hận, thù hằn vô tận đã thiêu đốt lý chí của lão, lão không chỉ căm thù Trì Vãn Ngưng, còn căm thù Khâu Mộng Sơn.
Thời khắc này, cho dù bị đối thủ lợi dụng, hắn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể phóng thích tất cả lực lượng. Thần thông, pháp lực, tu vi của Thanh Mộc, kể cả thân thể, nguyên thần của lão ta, ba gồm cả kịch độc mà lão đang chịu đựng, thời khắc này tất cả mở rộng, hóa thành một áng mây xanh vô tận, ập về phía Khâu Mộng Sơn.
“Khốn kiếp!” Sao Khâu Mộng Sơn lại không biết mình đang đối mặt với chuyện gì?
Qua cầu rút ván!
Sau khi biết rất nhiều bí mật của Trì Vãn Ngưng, chắc chắn cô ta không để hắn sống tiếp.
Hắn nhất định phải chết!
Hắn gào thét, hắn giãy dụa, hắn muốn phản kích.
Nhưng thời khắc này, không phải là hắn phối hợp cùng người khác đối phó với Thanh Mộc, mà là tất cả mọi người hợp sức đối phó hắn!
Đất trời ở đây bỗng lật lọng, chuyển thành sát cơ vô hạn.
Mây xanh bao phủ khắp nơi, mặt đất tan vỡ.
Hàng vạn tu sĩ bay lượn, máu tươi bắn ra khắp nơi!
Làn sương màu xanh do Thanh Mộc Lão Tổ hóa thành đã hoàn toàn bao phủ Khâu Mộng Sơn: “Chết cùng ta nào!”
Trong tiếng gào thét đó, Khâu Mộng Sơn giãy dụa điên cuồng.
Thế nhưng khoảnh khắc này, Tam Thi độc cũng xâm lấn tâm thần của hắn, thần hồn của hắn, tất cả của hắn.
Khác với Thanh Mộc Lão Tổ, Khâu Mộng Sơn trúng độc qua hai tầng lan truyền, độc tố đã yếu đi rất nhiều, nhưng chuyện này không giúp hắn thoát khỏi tử vong, chỉ khiến thời gian đau đớn của hắn tăng thêm.
Công Tôn Điệp đã đỡ lấy Trì Vãn Ngưng từ trên trời rơi xuống, nhanh chóng rót một bình lớn đầy Thuần Âm Nguyên Thủy vào miệng cô.
Có thứ này, Trì Vãn Ngưng có thể tạm thời giữ được mạng sống.
Sau đó cô lấy Lưu Ảnh thạch ra ném lên trời: “Chắc Lưu Vân Tiên Tôn sẽ thích hình ảnh này.”
Trì Vãn Ngưng đáp lại bằng nụ cười: “Nhưng chưa chắc đã thích cảnh điêu linh sau khi dại chiến như vậy... Tri Vi giới đã tổn hại nghiêm trọng.”
“Không sao, bất luận nhân gian biến ảo thế nào, thế giới vẫn luôn tồn tại... cũng sẽ tự cân bằng.”
“Đúng vậy. Bất luận nhân gian biến ảo, thay đổi khó lường ra sao, thế giới vẫn bất động.” Trì Vãn Ngưng thong thả nói một câu, sau đó nhắm mắt lại.
Chìm vào giấc ngủ say.
Chấn động trên bầu trời dần dần ngừng lại.
Thanh Mộc đã chết.
Khâu Mộng Sơn cũng đã chết.
Khi Thanh Mộc chết, thậm chí không để lại xương cốt gì, lão ta dồn hết toàn thân mình thành năng lượng thi triển đòn cuối cùng để báo thù.
Ngược lại, Khâu Mộng Sơn vẫn lưu lại hài cốt.
Hài cốt đã bị ăn mòn lỗ chỗ nhưng vẫn đứng sừng sững trên mặt đất, có vẻ cực kỳ kinh khủng dữ tợn, như một bức tượng xương cốt, chỉ có điều bên hông vẫn treo hộp ngọc đựng Ngọc Hoàng Cốt và túi giới tử của hắn.
“Được rồi, xem như mọi chuyện đã được giải quyết.” Công Tôn Điệp thở phào một tiếng, nói xong nhìn sang phía Công Tôn Dạ.
Công Tôn Dạ thầm căng thẳng.
Công Tôn Điệp cười hì hì: “Đừng lo, ít nhất chúng ta cũng sẽ giữ lời hứa với ngươi. À, nuốt cái này vào, ngươi sẽ là người của chúng ta.”
Nói xong ném một viên dược hoàn cho hắn.
Công Tôn Dạ không buồn nhìn, trực tiếp ăn vào, biểu lộ thành ý.
Hắn biết không thể nói mấy câu là khiến đối phương tin tưởng được, đây đã là cách tốt nhất.
“Sau khi trở về, biết phải làm thế nào chưa?” Công Tôn Điệp hỏi.
Công Tôn Dạ cười nói: “Đương nhiên rồi, Khâu đại quản sự không thể bỏ trốn, đồng quy vu tận với Thanh Mộc Lão Tổ, cúc cung tận tụy vì Yên Vũ lâu, bộ xương này là vật chứng tốt nhất. Những cái này, Dạ đều không biết.”
“Tốt lắm.” Công Tôn Điệp múa ống tay áo: “Thiên Cơ, thả chúng ta ra ngoài.”
Ngay khoảnh khắc sau, Công Tôn Dạ thấy mắt hoa lên, đã xuất hiện bên ngoài, phát hiện mình đang đứng ở chỗ nào đó ngoài thành, trước mắt chỉ có ba người Công Tôn Điệp, Thiên Cơ và Trì Vãn Ngưng hôn mê bất tỉnh.
Ngoài ra còn có một người, không ngờ lại là Cừu Bất Quân.
Có Cừu Bất Quân ở đây, Công Tôn Dạ chẳng còn tâm tư cưỡng ép đoạt lấy thuốc giải, lập tức nói: “Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
Công Tôn Điệp không buồn để ý tới hắn, mà nhìn lên bầu trời đằng xa.
Bên phía Cửu Cung sơn, sóng gió cũng nổi ầm ầm.
Một trận đại chiến bộc phát tại đó.
“Lão già, tình hình bên kia thế nào rồi?”
Cừu Bất Quân cười nói: “Giới Như Sinh đã chết, Mộc Khôi tông vốn chẳng hề có ý định cứu hắn ra ngoài, mà dùng hắn luyện Ác Niệm Sát Cốt!”
“Ác Niệm Sát Cốt? Đúng là bạo tay, dùng một cao thủ cảnh giới Niết Bàn luyện chế Ác Niệm Sát Cốt!” Công Tôn Điệp tặc lưỡi than thở: “Mộc Khôi tông đúng là tàn nhẫn! E là giá trị của thứ này còn cao hơn Ngọc Hoàng Cốt?”
“Không giống không giống!” Cừu Bất Quân lắc đầu liên tục: “Tác dụng của Ngọc Hoàng Cốt ở chỗ tu hành, còn Ác Niệm Sát Cốt lại là một ma vật sát phạt chân chính. Có thứ này, chú thuật của Mộc Khôi tông sẽ càng đáng sợ, địa vị của nó có thể sánh với Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, thậm chí còn cao hơn.”
“Vậy vì sao còn không chạy? Xem ra đánh nhau rất náo nhiệt. Chỉ mấy người Tử Lão e là không phải đối thủ của Hắc Bạch Tử và đại nguyên lão?”
“Chỉ mình bọn họ thì không đủ, nhưng ngươi không nghĩ lần này chỉ có bọn họ đến đây đấy chứ?” Cừu Bất Quân cười lạnh: “Âm Vô Cữu và Thiên Thi, Địa Thi cũng tới đây.”
Công Tôn Điệp giật mình há hốc miệng.
Không ngờ mấy vị đại lão đỉnh cao trong Mộc Khôi tông đều đến đây?
Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, muốn đoạt bảo vật trong địa bàn của Hắc Bạch thần cung, không điều động các vị đại năng thì làm sao đủ lực?
Không chỉ có vậy, Mộc Khôi tông còn rất nham hiểm, bố trí mai phục.
Tử Lão chỉ là danh nghĩa, đảm bảo sẽ thu hút được Hắc Bạch Tử và đại nguyên lão. Khi bọn họ ra tay với Tử Lão, ba vị đại năng của Mộc Khôi tông sẽ cùng xuất thủ, đánh lén Hắc Bạch Tử.
Trận đại chiến ở phương xa phát sinh là vì vậy.
Nhưng so với lần trước, Tử Lão đánh lén Nhạc Tâm Thiện, e là trận chiến lần này khó mà khiến đám người Hắc Bạch Tử trọng thương. Dù sao nơi này cũng là địa bàn quan trọng chbtc, sau khi đại chiến triển khai đã có vô số người tham dự, thậm chí hai vị nguyên lão ở Chấp Tử thành cũng nhanh chóng chạy về.
Mục đích thật sự của trận chiến lần này là mang Ác Niệm Sát Cốt trở về an toàn, thuận tiện thi chú khiến bọn Hắc Bạch Tử bỏ lỡ việc tu hành trong thời gian sắp tới.
Cừu Bất Quân lại không hứng thú gì với chiến sự bên kia, quay sang hỏi Công Tôn Điệp: “Lấy được Ngọc Hoàng Cốt chưa?”
“Lấy được rồi.” Công Tôn Điệp lấy Ngọc Hoàng Cốt và hai túi giới tử ra nói: “Khâu Mộng Sơn là của ta, Thanh Mộc cho các ngươi.”
“Được được!” Cừu Bất Quân không tính toán với cô.
Ông cầm Ngọc Hoàng Cốt, liên hệ với Ninh Dạ và Cố Tiêu Tiêu.
——————————————————
Trên bầu trời ở đằng xa.
Nhạc Tâm Thiện trừng mắt nhìn Lưu Vân Tiên Tôn.
Hắn không hề động thủ.
Vì tình thế đang từ từ chuyển xấu.
Hỏa phù báo nguy liên tiếp bay tới, nhưng Nhạc Tâm Thiện không hề lay động!
Nhưng tin tức không ngừng truyền lại, nhất là khi thấy hỏa phù báo nguy gần nhất, Nhạc Tâm Thiện hoàn toàn chấn động.
“Có chuyện gì vậy?” Phong Đông Lâm thấy sắc mặt hắn hơi khác.
Nhạc Tâm Thiện bí mật truyền âm: “Mộc Khôi tông luyện hóa Giới Như Sinh thành Ác Niệm Sát Cốt, Tử Lão dùng bản thân làm con mồi, Âm Vô Cữu suất lĩnh Thiên Thi, Địa Thi ngụy trang thành con rối, đột nhiên xuất thủ đánh lén, chưởng giáo và đại nguyên lão đều đã bị thương.”
Phong Đông Lâm giật nảy mình: “Có nghiêm trọng không?”
Nhạc Tâm Thiện lắc đầu: “Không rõ.”
“Vậy còn chờ gì nữa? Lập tức đáp ứng bọn chúng, mau trở về cứu viện.”
“Bình tĩnh!” Nhạc Tâm Thiện nói: “Ta biết suy nghĩ của đám đàn bà Vạn Hoa cốc này, nếu để bọn chúng biết chuyện xảy ra ở hậu phương, chắc chắn chúng sẽ lại chào giá trên trời.”
Phong Đông Lâm biết Nhạc Tâm Thiện nói không sai, bây giờ không phải chuyện có bỏ được chỗ vật tư đó không mà là dù thế nào cũng ko được lộ vẻ lo lắng rốt ruột, bằng không Lưu Vân Tiên Tôn chắc chắn sẽ giở công phu sư tử ngoạm lần nữa - xưa nay đám nữ nhân này đã vô lý còn có ba phần cứng rắn, chiếm lý thì càng không tha cho người khác.
Có điều tuy bọn họ không muốn nói nhưng lại không ngăn được nội gian.
Một luồng hỏa phù xuất hiện trên bầu trời, trực tiếp bay về phía Cố Tiêu Tiêu.
Cố Tiêu Tiêu đọc tin tức trên hỏa phù, hai mắt sáng lên, cười ha hả nói: “Sư phụ, bên ta có tin tức tốt.”
“Hả? Nghĩa là sao?” Lúc này Lưu Vân Tiên Tôn rất thích nghe tin tức tốt của Tiêu Tiêu.
Cố Tiêu Tiêu đã cất tiếng giòn giã: “Có vị bằng hữu mà ngài cũng biết đưa tin cho ta. Ba vị Âm Vô Cữu, Thiên Thi, Địa Thi của Mộc Khôi tông cùng ra tay, phục kích Hắc Bạch Tử và đại nguyên lão. Bây giờ hai đại nhân vật này đã bị thương không nhẹ, xem ra chúng ta có thể ra giá cao hơn. Nhưng sư phụ, đến lúc đó người đừng quên ta đấy nha.”
“Cái gì?” Lưu Vân Tiên Tôn ngạc nhiên, ngửa đầu lên trời cười ha hả: “Tốt lắm, tốt lắm, đúng là tốt lắm! Nhạc Tâm Thiện, xem ra bản tôn phải tăng giá rồi, lần này ta muốn tất cả chỗ vật tư đó!”
Đám người Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm cùng biến sắc, sao lại quên mất, chuyện lớn như vậy, đâu phải Vạn Hoa cốc không có người trong Hắc Bạch thần cung, không thể không biết!
Bây giờ bọn họ bắt đầu hối hận vì không nghe Ninh Dạ.