TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 194: Kích động

“A! Ta không ổn rồi, mau cho ta! Mau cho ta!”

Trong Vân Tiêu Phi Xa, Hà Nguyên Thánh kêu gào thảm thiết.

Có thể coi hắn bị Ninh Dạ dạy tới mức thê thảm.

Vừa dùng Cực Nhạc tán, đang lúc cao hứng lại bị Ninh Dạ cưỡng ép ngừng lại.

Dục vọng chất đầy trong lòng mà không thể phát tiết, lửa dục thiêu đốt, đương nhiên khó chịu rồi.

Nhưng không ai giúp được hắn.

Vì Ninh Dạ không cho.

Y cưỡng ép kéo Hà Nguyên Thánh đi, gây dựng uy thế khiến đám người Hắc Bạch thần cung đều biết quyền hạn của Ninh Dạ, trong lúc nhất thời không ai dám ngăn cản hành động của y.

Có thể nói thời khắc này Ninh Dạ đã gây dựng được quyền uy của mình trong lòng tất cả mọi người.

Nhưng như vậy còn chưa đủ.

Còn thiếu rất nhiều!

Vì y muốn trừng trị tới mức Hà Nguyên Thánh phục, tới mức hắn phát sợ!

Không chỉ vì chuyện này sẽ rất có ích đối với hành động của y trong tương lai, mà còn vì chỉ có vậy mới giải quyết được hận thù tới từ chưởng giáo.

Nhắc tới vấn đề này thật ra rất thú vị.

Cha mẹ không dạy bảo được con cái, chuyện chính bọn họ không làm được lại cứ hy vọng người khác làm được, quản giáo giúp bản thân.

Trong trường thì nhờ thầy cô, ở nhà là nhờ tự giác, ra ngoài là nhờ bạn bè, với loại cha mẹ không hợp cách thì ai cũng có trách nhiệm dạy dỗ con cái mình, chỉ có mình là không có trách nhiệm.

Hà Sinh Mặc cũng vậy.

Tâm trạng của hắn đối với đứa con trai này cũng như cha mẹ trong thiên hạ, hy vọng hắn thành tài, tiên sbộ, nhưng chính mình lại không rảnh rỗi không nhẫn tâm quản giáo, cứ mong người dưới làm hộ.

Nhưng lại không tìm được ai đáng tin cậy.

Loa Oa Tử tạm coi là người khá nỗ lực trong chuyện này, nhưng bị Ninh Dạ đánh chết.

Vì vậy hắn đặt hy vọng lên người Minh Tứ Dã.

Khổ nỗi giác ngộ chính trị của Minh Tứ Dã rất thuần thục, hiểu rõ đạo lý không làm không sai, làm nhiều sai nhiều, vốn đã chẳng tiếp nhận trọng trách này.

Hắn không nhận, Ninh Dạ đành phải nhận.

Y nắm chắc trăm phần trăm, chỉ cần mình trừng trị tới mức Hà Nguyên Thánh chịu phục, Hà Sinh Mặc còn ước gì được vậy.

Cái gì? Hà Nguyên Thánh, ngươi sợ Ninh Dạ? Hắn nói gì thì ngươi nghe theo á?

Tốt, tốt lắm, tới đây tới đấy, ta không quản được tên phá hoại này, Ninh Dạ, ngươi cứ thoải mái quản giáo, cứ việc trừng phạt, chỉ cần không chết thì ngươi cứ phạt thoải mái.

Đương nhiên, nói thì nói vậy nhưng không thể tận mắt chứng kiến.

Muốn làm thì phải làm ở bên ngoài.

Vì vậy Ninh Dạ dùng kết quả làm nguyên nhân, chỉ cần phạt Hà Nguyên Thánh tới mức hắn chịu phục, cho dù y không được Hà Sinh Mặc trao quyền, Hà Sinh Mặc sẽ lập tức trao quyền cho y.

Ngược lại nếu không trừng trị khiến hắn chịu phục, đó mới là vấn đề lớn - đợt trả thù sẽ rất đáng sợ.

Vì vậy nếu đã làm thì phải làm đến cùng.

Bây giờ Ninh Dạ đang muốn dằn vặt hắn, giáo huấn hắn, khiến thằng nhãi này một khi nhìn thấy mình, nghĩ tới mình là không dám có suy nghĩ trả thù.

Ngoài ra, còn phải trừng trị một người nữa.

Chính là Phong Ngọc Yên.

Trong chuyện lần này tiểu nha đầu cũng là đối tượng quấy rối, nhưng cô nàng thông minh hơn Hà Nguyên Thánh, bản thân không lộ diện mà để Hà Nguyên Thánh chịu tội.

Cũng phải trừng phạt!

Nhưng không thể như lúc đối phó với Hà Nguyên Thánh, dù sao Phong Đông Lâm cũng không cho rằng con gái mình là rác rưởi, cần người khác quản giáo.

Trên Vân Tiêu Phi Xa, Ninh Dạ ngồi trong xe, còn đang nghiên cứu Nguyên Cực Thần Quang.

Dương Nhạc đi vào: “Thiếu gia đang hô hào muốn chúng ta mau mau tìm cho thiếu gia một nữ nhân, nói là người trên đường cũng được.”

“Bảo hắn cố mà chịu.” Ninh Dạ không hề đổi sắc nói.

Dương Nhạc do dự: “Làm vậy có quá đáng không?”

Ninh Dạ nhìn hắn: “Ngươi sợ à?”

Dương Nhạc không dám trả lời nhưng có thể thấy hắn sợ thật.

Ninh Dạ mỉm cười: “Sợ cũng không có gì lạ. Nhưng Dương Nhạc, ngươi phải hiểu, dẫu sao con người cũng phải có lập trường, còn phải chịu thử thách. Nếu ngươi sợ thì bây giờ rút lui còn kịp, nhưng nếu...”

Dương Nhạc cắn răng: “Thuộc hạ thề theo tuần tra viên tới chết.”

“Đánh cược à.” Ninh Dạ mỉm cười.

Dương Nhạc đỏ mặt.

Ninh Dạ hiểu suy nghĩ của Dương Nhạc, nhưng y không ngại.

Y không hy vọng trong thiên hạ này có mấy ai sẽ thực sự trung thành, có được người như Cừu Bất Quân, Trì Vãn Ngưng, Cố Tiêu Tiêu, y đã thấy đủ rồi.

Còn về Dương Nhạc, hắn là quân cờ tốt, như vậy là đủ.

Sau khi suy nghĩ, Ninh Dạ nói: “Thôi được, xem ra dằn vặt hắn đã đủ rồi. Tìm một khu rừng ở đằng trước thả hắn xuống, bảo hắn, ta sẽ chuẩn bị cho hắn một nữ nhân ở đó.”

Chuẩn bị cho hắn một nữ nhân trong khu rừng phía trước? Dương Nhạc không hiểu y đang làm gì.

Nhưng hắn vẫn gật đầu, đi khỏi.

Không bao lâu sau, Vân Tiêu Phi Xa lại hạ xuống.

Ninh Dạ nắm lấy Hà Nguyên Thánh, nói với mọi người: “Xin mọi người chờ ở đây, ta dẫn Hà thiếu gia đi giải quyết vấn đề của hắn.”

Nói đoạn, Ninh Dạ dẫn Hà Nguyên Thánh vào rừng.

Đám người thầm khó hiểu, không biết y định làm gì.

Nhưng chuyện này liên quan tới riêng tư, quan trọng nhất là mọi người không muốn tham gia vào chuyện dằn vặt Hà Nguyên Thánh như vậy, vì vậy nhất trí ở yên tại chỗ, không ai đi theo.

Phong Ngọc Yên hai mắt đảo quanh, nói: “Chờ thế này chán muốn chết, ta đi dạo loanh quanh một chút, lúc nào họ về thì báo với ta.”

Nói xong đã tự đi ra.

Nhìn bóng lưng của cô, Minh Tứ Dã cười lạnh: “Chắc tới tám thành là tiểu yêu nữ này đi theo xem trò vui.”

Lao Huyền Minh cười nói: “Không hiểu sao Phong điện chủ lại có cô con gái như vậy, chuyên môn gây chuyện nhưng lại cực kỳ trơn trượt, không thể nắm được bất cứ nhược điểm nào.”

Minh Tứ Dã bèn nói: “Lao sứ, ngươi thật sự nghĩ rằng cô bé này là loại yêu nữ thích gây sự vô cớ à?”

Lao Huyền Minh ngạc nhiên.

Minh Tứ Dã âm trầm nói: “Cô nhóc này, không đơn giản đâu.”

Lao Huyền Minh bị câu nói này hắn gợi lên hứng thú, nhưng Minh Tứ Dã nói xong là im lặng, dù thế nào cũng không chịu nói tiếp.

————————————————

Sau khi chạy bên ngoài một vòng, Phong Ngọc Yên tìm đường khác chui vào trong rừng.

Hà Nguyên Thánh kêu rên giãy dụ suốt dọc đường, để lại vô số vết tích, không khó tìm ra hắn.

Sau khi vào sâu trong rừng, Phong Ngọc Yên đứng trên một khu đất trống trải, nhìn xung quanh một hồi, không thấy bóng dáng ai, lấy làm lạ: “Rõ ràng ở đây mà, người đi đằng nào rồi?”

Trong lòng đang kinh ngạc lại có cảm giác khác thường.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hà Nguyên Thánh trần truồng xông tới, hai mắt bừng sáng, nước miếng chảy ròng ròng, hò hét: “Mỹ nhân, ta đến đây!”

Phong Ngọc Yên bị dọa tới mức nhảy dựng lên, đỏ mặt mắng ‘dê xồm’, vô thức lui lại, đồng thời giơ tay xuất chỉ về phía Hà Nguyên Thánh.

Nhát chỉ này của cô không nặng tay, nào ngờ Hà Nguyên Thánh không buồn tránh né, cứ thế lao tới, còn cười ha hả: “Cô nàng này thật cay độc, nhưng ta thích!”

Phong Ngọc Yên có nằm mơ cũng không ngờ mình lại gặp tình cảnh như vậy, xét theo thực lực thì cô mạnh hơn Hà Nguyên Thánh, nhưng lúc này Hà Nguyên Thánh đang trần trồng, cô không dám nhìn nên phản ứng không như lúc bình thường, còn bị hắn đè ngã.

Cũng may Phong Ngọc Yên rất quyết đoán, lập tức phản ứng lại, đang muốn dạy cho Hà Nguyên Thánh một bài học thì đột nhiên có một luồng ám kình vô hình vô tức tiến vào cơ thể, trúng ngay chỗ yếu của cô, thân thể mềm nhún, đã bị Hà Nguyên Thánh đẩy ngã, chu miệng hôn về phía Phong Ngọc Yên.

Phong Ngọc Yên không kịp đề phòng, bị hắn hôn mấy cái, vừa thẹn vừa giận. Tuy tính cách của cô rất gian xảo miệng lưỡi bộc trực nhưng vẫn là cô gái hoàng hoa, chưa bao giờ bị người ta khinh bạc như vậy.

Trong lòng xúc động, đang định xuất thủ lại cảm thấy toàn thân không còn sức lực.

Lúc này lẽ nào cô còn không biết đã có vấn đề, hét lớn: “Ninh Dạ! Có phải ngươi không! Mau ra đây cho ta!”

Ninh Dạ không đi ra, Hà Nguyên Thánh đã bắt đầu lột quần áo của cô.

Phong Ngọc Yên thật sự sợ hãi, kêu gào: “Ta biết sai rồi! Biết sai rồi! Tha cho ta!!!”

Sau khi nói câu này chỉ thấy thân thể Hà Nguyên Thánh mềm nhũn, đã ngã gục đầu xuống.