Có thuật Vấn Thiên, người có cơ duyên, nhưng gặp trắc trở.
Đây là kết quả mà Ninh Dạ dùng Vấn Thiên thuật tính ra.
Y biết sẽ có khó khăn nhưng không biết khó khăn là gì.
Bây giờ y đã biết.
Người đột nhiên xuất hiện, là một lão già.
Lão già này tóc tai rối tung như ổ gà, lưng gù chẳng khác gì cái bướu lạc đà, dáng vẻ như đệ tử Ma môn mà Ninh Dạ từng gặp năm xưa.
Nhưng lão già này không giả mạo mà gù thật.
Khiến người ta chú ý nhất là ánh mắt của hắn.
Không ngờ trong hốc mắt lại là một bàn tay, bàn tay vươn khỏi hốc mắt, lòng bàn tay mở ra một con mắt, đang liếc ngang liếc dọc, nhìn bốn phía xa.
“Lâm Gù...”
Trong đám người có tiếng nói nhỏ, không ít người tránh sang nơi khác.
Lão gù kia nhìn Thư Vô Ninh và Thư Lang, cười khà khà: “Người trẻ tuổi không tệ, rất có thiên phú, rất thích hợp để ta nghiên cứu thuốc mới. Không tệ, không tệ! Bốn mươi vạn linh thạch, ta mua.”
Ninh Dạ ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía người trung niên đen gầy: “Ta nói mua trước.”
Người trung niên đen gầy phản ứng đơn giản mà trực tiếp: “Hàng hóa chưa trao tay, ai cũng có quyền mua. Hai vị đều muốn, có thể cạnh tranh giá, ai trả giá cao là được.”
“Tăng giá à...” Ninh Dạ vui vẻ.
Y lẩm bẩm: “Trong tình huống bình thường, gặp chuyện như vậy thì tăng giá là lựa chọn thích hợp nhất. Có điều... nơi này là Vô Thiên thành.”
Y ngẩng đầu lên: “Từ bao giờ mà quy định của Vô Thiên thành lại là dùng tiền nói chuyện?”
“Ồ?” Lâm Gù nhìn về phía Ninh Dạ, con mắt ở tay mở ra, đánh giá Ninh Dạ một hồi: “Một thằng nhãi Hoa Luân sơ kỳ, chỉ mới hai tầng luân cảnh mà dám nói mấy lười như vậy, to gan nhỉ?”
Cảnh giới Hoa Luân chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, nhưng đây là cách chia đơn giản.
Cách phân chia thật sự là theo luân cảnh.
Tu tiên giới tôn sùng số chín nên cũng coi chín là đơn vị cơ bản. Cảnh giới Hoa Luân bình thường là mười tám tầng luân cảnh, mỗi tầng luân cảnh ứng với tu vi thực lực nhất định. Ninh Dạ là Cực Đạo nhập cảnh, vì vậy Hoa Luân của y là hai mươi luân, không chỉ như vậy, y kiêm tu hai phái, mỗi tầng luân cảnh lại phức tạp hơn bình thường một chút.
Luân cảnh của tu sĩ bình thường cần khoảng ba đến sáu năm, vì vậy mới nói trăm năm Hoa Luân.
Tức là trăm năm mà còn chưa đạt tới Hoa Luân đỉnh phong thì cả đời này không còn hy vọng thăng cấp.
Với tư chất của Ninh Dạ, bình thường thì muốn hoàn thành một tầng luân cảnh cần ít nhất là ba năm.
Nhưng sau ngũ phái đại chiến, y nhận được đại lượng tài nguyên tu hành, lại thêm Lượng Thiên thuật quan sát đại đạo, giải trừ nghi hoặc, có tài nguyên không có bình cảnh, vì vậy trước đây không lâu y đã hoàn thành tầng luân cảnh đầu tiên, bước lên tầng thứ hai.
Hoa Luân hai tầng, trong đại đa số tu sĩ thì chỉ là hạ tầng, mang ý nghĩa vừa xuất sư, chỉ là thằng nhóc vừa vào đời.
Tu vi của Lâm Gù không cao lắm, nhưng dù sao cũng là Hoa Luân trung kỳ, tu vi chín tầng, quan trọng nhất là lão ta có bí thuật, chiến lực thật sự cao hơn luân cảnh bình thường, thủ đoạn quỷ dị, khó lòng nắm bắt, thậm chí nhiều người có thực lực mạnh hơn lão cũng có thể ngã xuống dưới tay lão, rất nhiều người sợ hãi, tránh né lão.
Chính vì vậy sau khi nghe Ninh Dạ nói, Lâm Gù cũng thấy kinh ngạc
Nhưng Ninh Dạ chỉ nói: “Cho ngươi cơ hội cuối cùng, cút ngay, bằng không ta sẽ giết ngươi.”
Trong Vô Thiên thành đâu đâu cũng có hạng người ngông cuồng ngoài vòng pháp luật, lên tiếng hống hách, động tí là giết người.
Nhưng chính vì hiểm ác nên đám người ngông cuồng này cần kết bè kết phái, khống chế lẫn nhau, vì vậy không ra tay thì thôi, một khi ra tay là trắng trợn chém giết.
Giọng điệu của Ninh Dạ rất hung ác, Lâm Gù híp mắt lại: “Ngươi là người của ai? Thiết Lang? Chiến Cửu Phong, Nguyệt Vô Thường? Vân Kinh Phi?”
Lão ta nói hàng loạt tên đại lão trong Vô Thiên thành, hiển nhiên đang có ý thăm dò.
Nhưng Ninh Dạ chẳng hề để ý tới lão ta, quay sang người trung niên đen gầy: “Bốn mươi vạn linh thạch, hai người này là của ta. Ngươi mà không đồng ý, ta sẽ giết ngươi!”
Người trung niên đen gầy không ngờ y đột nhiên chĩa mũi giáo sang mình, lập tức ngạc nhiên.
Thế này là sao?
Hắn trừng mắt với Ninh Dạ: “Ngươi nghĩa ta dám đứng đây...”
Xoạt!
Một vầng mặt trời bay cao, tỏa sáng khắp nơi.
Người trung niên đen gầy biết không ổn, quát lớn một tiếng, đồng thời vài tu sĩ từ bốn phía lao tới.
Nhưng hắn không hiểu về Ninh Dạ, hắn không biết muốn đối phó với đòn tấn công của Ninh Dạ, phương thức chống cự hữu hiệu nhất không phải né tránh mà là kháng cự chính diện.
Ngay một khắc sau đã thấy vầng mặt trời hóa thành vô số điểm sáng bay ra.
Ngưng Quang Thành Nhận!
Được Nguyên Cực Thần Quang tăng cường, uy lực Ngưng Quang Thành Nhận của Ninh Dạ tăng mạnh, tuy khả năng sát thương vẫn có hạn nhưng đòn thế đột ngột, đám tu sĩ hoàn toàn không phòng bị, chỉ thấy vô số lưỡi đao ánh sáng đâm vào người trung niên đen gầy, xoạt xoạt xoạt, xuyên qua thân thể hắn, chỉ chớp mắt đã cắt hắn thành mấy mảnh.
Một đòn mất mạng!
Cùng lúc, đám tu sĩ đồng bọn của trung niên đen gầy cũng lao tới, nhưng không phải ra tay với Ninh Dạ, mà đánh sang phía Lâm Gù.
Lâm Gù kinh hãi, bây giờ lão hoàn toàn không hiểu tình hình hiện tại - vì sao Ninh Dạ ra tay với bên bán mà đối phương lại ra tay với mình.
Trong lúc kinh ngạc tức giận, lão gầm lên một tiếng, trên người tỏa ra đại lượng bột phất màu xanh lá, ngưng tụ ra từng con giáp trùng nho nhỏ màu xanh lá, đồng thời lao tới.
“Lâm Gù, tên khốn kiếp, ngươi dám làm vậy à!” Một đồng bọn của gã trung niên đen gầu hết lớn.
Mẹ nó!
Chẳng phải các ngươi ra tay với ta trước ư?
Lâm Gù kinh hãi, nhưng lập tức phản ứng lại.
Không đúng!
Chắc chắn tên kia dùng pháp thuật che mắt gì đó!
Con mắt trên bàn tay của Lâm Gù nắm giữ năng lực động hư phá vọng, bỏ qua ảo thuật bình thường. Nhưng chính vì vậy ngược lại lão ta không thể thấy thứ mà người khác thấy. Trong mắt những người khác, kẻ vừa giết người trung niên đen gầy không phải Ninh Dạ mà chính là Lâm Gù.
Ninh Dạ chỉ thi triển ảo thuật trong chớp mắt rồi lập tức thu lại, đạt được mục đích là dừng tay, người khác thậm chí không kịp phản ứng, công kích đã ập tới như nước thủy triều.
“Không phải ta!” Lâm Gù rống lớn.
Nhưng người đã chết, ai mà nghe lão ta dông dài.
Hàng loạt công kích chen chúc nhau đánh lên người Lâm Gù.
Lâm Gù nổi giận, giáp trùng xanh lá lao ra điên cuồng, đám giáp trùng xanh lá này trông như bọ cánh cứng nhưng thực chất là kích độc do lão ta chế tọa tỉ mỉ, dính vào là chết. Nhưng Vô Thiên thành không cho phép chiến đấu quy mô lớn, vì vậy lão ta không dám tùy tiện khuếch tán phạm vi, bằng không nếu lão bộc phát, chắc chắn không ai ở đây thoát được.
Nhưng thời khắc này, bảy tám tu sĩ cảnh giới Hoa Luân cùng xuất thủ, Lâm Gù một cây làm chẳng nên non, biết không tốt, hạ quyết tâm định để độc trùng tự nổ. Không ngờ lúc này lại thấy Ninh Dạ vung tay, tiếp lấy một tu sĩ đang xông tới.
Lại là Ngưng Quang Thành Nhận, đại lượng ánh sáng bắn ra.
Ngưng Quang Thành Nhận cực kỳ thích hợp để tấn công mục tiêu không phòng thủ, trừ phi là yêu thủ thể tu có thân thể cứng cỏi và sinh mệnh lực cường đại, tu sĩ Hoa Luân sơ kỳ bình thường mà trúng đòn, chắc chắn sẽ chết. Ninh Dạ lại chọn một tên kiếm tu, kiếm khí sắc bén, công kích cường đại, kiếm khí một đi không trở lại.
Khổ nỗi hắn tấn công mạnh mấy đi nữa vẫn là nhắm vào Lâm Gù, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới Ninh Dạ.
Một cơn mưa đao ánh sáng trút xuống, kiếm tu kia phản ứng cũng nhanh, vội vàng vung kiếm tự vệ.
Nhưng hắn chọn sai cách tự vệ.
Mưa kiếm tuy nhanh nhưng sao nhanh bằng tốc độ ánh sáng
Ầm!
Đại lượng đao ánh sáng đã đâm vào người tên kiếm tu kia, xuyên thủng người hắn.
“Ngươi... vì sao?” Kiếm tu kia kinh hãi nhìn Ninh Dạ, y đã thu lại ảo thuật, lần này kiếm tu biết ai ra tay.
“Ngươi mạnh hơn tên kia một chút, ít ra cũng nói được một câu.” Ninh Dạ cười nói.
Kiếm tu kia nghiêng đầu sang một bên, đã chết.