Ninh Dạ cảm giác rất rõ ràng, mảnh vỡ nằm trong một sơn cốc ở phía trước.
Vì vậy hắn lao thẳng vào sơn cốc.
Ngay lúc vào trong sơn cốc, một tiếng quát lớn vang lên: “Ai dám xông vào cấm địa tu hành của lão thân!”
Sau đó là một khí thế khổng lồ ập xuống.
Mẹ nó!
Không ngờ lại là một đại năng cảnh giới Vô Cấu.
Tần Thì Nguyệt, tình báo mà ngươi đưa ta sai mất rồi, sao lại không có người này.
Ninh Dạ mắng thầm trong lòng, thân hình lại lóe nên, né tránh khí thế phong tỏa đồng thời lao về phía mảnh vỡ Thiên Cơ điện, lại thấy mảnh vỡ kia treo trên vách núi, lóng lánh như một tấm biển.
Mẹ nó!
Ninh Dạ lại mắng.
Đây là chuyện y không muốn thấy nhất - mảnh vỡ Thiên Cơ điện bị để riêng một chỗ.
Chuyện này sẽ khiến mục đích của y bại lộ.
Nhưng đến cũng đến rồi, y không muốn từ bỏ như vậy nên hạ quyết tâm, hút mảnh vỡ Thiên Cơ điện kia lại.
“To gan!” Người kia quát lớn một tiếng, một luồng chỉ phong xé tan không trung.
Nếu Ninh Dạ cố cướp đoạt, chắc chắn sẽ trúng đòn.
Ninh Dạ nhanh chóng dừng lại, thẳng thắn thi triển năng lực của Thiên Cơ điện, mảnh vỡ kia cảm ứng được Thiên Cơ điện, ngâm vang rồi tự bay ra.
“Ơ? sao lại như vậy?” Hiển nhiên người trong sơn cốc cũng kinh ngạc.
Ninh Dạ đã nhanh chóng bắt lấy mảnh vỡ Thiên Cơ điện.
“Thằng nhãi!” Lúc này Lan Thương Thượng Nhân cũng chạy tới, thấy tình hình như vậy, hắn vung phát trần, đòn này bao phủ khắp thiên địa, mặc cho quang độn của Ninh Dạ lợi hại ra sao cũng không thể tránh nổi. Lan Thương Thượng Nhân còn thi triển thần thức, khóa chặt lấy khí tức, sử dụng hai đại thần thông, quyết tâm bắt lấy y.
Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng quát như sấm: “Cút hết cho bản vương, bản vương sẽ tự tay trừng trị tên khốn kiếp này!”
Việt Trọng Sơn!
Nghe tiếng Việt Trọng Sơn, Lan Thương Thượng Nhân nào dám ra tay, vội vàng thu hồi thần thông.
Nhưng một khắc sau đột nhiên nhận ra không đúng, Việt vương đã nói kẻ này tinh thông ảo thuật, mà tính toán thời gian chắc Việt vương không chạy tới nhanh như vậy mới đúng.
Không được!
Là ảo thuật!
Lan Thương Thượng Nhân biết có vấn đề, vội vàng ra tay lần nữa.
Nhưng đã muộn.
Trên bầu trời, bóng dáng Việt Trọng Sơn tiêu tán, Ninh Dạ cười một tràng dài: “Cảm tạ ân tình không giết của Lan Thương Thượng Nhân!”
Theo tiếng nói của y, bóng người đã biến mất.
Sao lại như vậy?
Cấm chế phong tỏa không gian không tác dụng gì với y?
Cuối cùng Lan Thương Thượng Nhân cũng hiểu vì sao Ninh Dạ lại tự tin như vậy, hóa ra tên này chỉ giả vờ!
Lan Thương Thượng Nhân lao vào trong sơn cốc, kêu lên: “SAo ngươi không ra tay?”
“Nực cười, Việt Trọng Sơn không cho phép ra tay, ngươi còn không dám, sao ta dám?”
Lan Thương Thượng Nhân hít một hơi thật sâu: “Sao hắn tới chỗ ngươi? Có lấy đi cái gì không?’
Giọng nói trong thung lũng trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chỗ ta không mất cái gì, chắc vừa rồi bị ngươi truy đuổi, trong lúc hoảng hốt nên chọn bừa đường này.”
“Vậy à...” Lan Thương Thượng Nhân suy nghĩ rồi nói: “Cũng được, không mất gì là tốt rồi. Đợi Việt vương tới thì báo cáo lại chuyện kẻ này có thể đột trận pháp phong tỏa không gian là được.”
————————————
Ninh Dạ lắc mình một cái, xuất hiện bên cạnh Công Tôn Điệp rồi thở dài: “Thiên Lan môn hoàn thành trận pháp phong tỏa không gian, vì vậy bây giờ bọn chúng đã biết cách này không có tác dụng với ta.”
Trận pháp phong tỏa không gian không phải vô địch, Ninh Dạ có Côn Lôn kính, mà Côn Lôn kính vốn là thần khí thời không, năm xưa còn có thể mang Ninh Dạ từ thế giới khác sang, huống chi trận pháp phong tỏa không gian.
Thời gian vừa qua Ninh Dạ dốc toàn lực bổ sung năng lượng, Côn Lôn kính đã khôi phục không ít năng lượng.
Thật ra đây cũng là hạn chế về mặt tin tức - hắn không biết cảm ứng của Việt Trọng Sơn đối với cấm chế trên Cực Đạo việt cũng có hạn chế về mặt khoảng cách, bằng không trực tiếp sử dụng Côn Lôn kính dịch chuyển cự ly siêu trường là giải quyết được chuyện này.
Nhưng họa phúc tương liên, không có Việt Trọng Sơn thì Ninh Dạ cũng không thể thu thập được nhiều mảnh vỡ như vậy.
Lúc này, nhìn mảnh vỡ vừa nhận được, Ninh Dạ vui mừng.
“Là mảnh vỡ Tuyền Cơ xích, Đoài Tự Bí!”
Đoái Tự Bí ứng với Tẩy Tâm trì, tinh thông nguyên thần và tâm tính, vô cùng huyền bí.
Công Tôn Điệp thở dài: “Nhưng không tác dụng gì với việc phá giải cấm chế.”
“Không, hữu dụng.” Ninh Dạ nói: “Lúc trước ta bổ sung được Vô Thiên thuật, đã xác nhận được cấm chế trên Cực Đạo việt có liên quan tới nguyên thần của Việt Trọng Sơn. Người này lưu lại dấu ấn nguyên thần của bản thân trên Cực Đạo việt, Đoái Tự Bí rất thích hợp để đối phó với thứ này. Tứ Bí kết hợp, chắc sẽ phá được.”
“Vậy thì phá đi!” Công Tôn Điệp vui mừng.
Ninh Dạ nhún vai: “Thời gian không đủ.”
Cho dù có Đoái Tự Bí, nếu muốn giải trừ cấm chế, Ninh Dạ đoán chắc cũng phải mất ít nhất nửa ngày.
Vấn đề là Việt Trọng Sơn không cho y nửa ngày.
Mà chuyện phá giải này lại không thể tích luyện.
Công Tôn Điệp cũng tuyệt vọng: “Tức là chúng ta còn phải chạy nữa à?”
Ninh Dạ an ủi cô: “Càng chạy càng phát tài mà.”
Nghe tới chuyện phát tài, hai mắt Công Tôn Điệp sáng bừng lên.
Thời gian vừa qua bọn họ đánh cướp liên tục, đúng là đã kiếm được một khoản to.
Sau đó lại tức tối: “Cái gã vô dụng Thanh Lâm, tới Trung Ương vương phủ mà thậm chí không lấy được Ly Hồn đăng, chỉ lôi về một đống rác. Bên chỗ ngươi cũng vậy, toàn là rác, còn không có một món thần vật.”
Gần đây tầm mắt của cô nàng cao lên, không phải thần vật thì không lọt mắt.
Ninh Dạ cười nói: “Muốn thần vật? Đơn giản thôi, tới Trấn Bắc vương phủ.”
“Hả? Trấn Bắc vương phủ? Ngươi còn muốn gặp Từ Liệt?”
Ninh Dạ hừ lạnh: “Từ Liệt không chết thì sớm muộn gì Việt Trọng Sơn cũng nghi ngờ ta. Hơn nữa chúng ta muốn thoát khỏi khống chế của Việt Trọng Sơn còn phải dựa vào Từ Liệt.”
Từ Liệt ‘trộm’ Cực Đạo việt, động tới giới hạn của Việt Trọng Sơn, nếu không phải Ninh Dạ đánh cắp Cực Đạo việt, chắc chắn Việt Trọng Sơn đã đánh chết hắn.
Nhưng không nghĩa là việc này đã kết thúc.
Bây giờ Việt Trọng Sơn không để ý tới Từ Liệt, nhưng chỉ cần chuyện Cực Đạo việt lắng xuống, chắc chắn hắn sẽ quay lại gây sự với Từ Liệt, có lẽ lúc này Từ Liệt cũng đang đau đầu nghĩ cách xử lý.
Không thể cho hắn thời gian giải quyết chuyện này, vì vậy Ninh Dạ muốn dẫn họa về phía bắc.
Vậy là ba người lại đi về phía bắc, người khổng lồ bước ngang bốn trăm dặm, cứ thế bước từng bước một về phía Trấn Bắc vương phủ.
Còn chưa tới Trấn Bắc vương phủ thì Việt Trọng Sơn đã nhận ra kẻ trộm bảo vật định đi đâu.
Việt Trọng Sơn hừ một tiếng: “Muốn tới Trấn Bắc vương phủ? Tốt lắm, vừa vặn tính nợ một thể.”
Đã hạ lệnh cho tất cả Chiến Tướng, Tu La, tu sĩ dưới trướng nhắm thẳng tới Trấn Bắc vương phủ.
Lần này là hành động lớn, những vương phủ khác lập tức phát hiện, mà Việt Trọng Sơn trực tiếp công bố chuyện Từ Liệt có ý đồ lấy trộm Cực Đạo việt, nhưng không nói ra chuyện Cực Đạo việt đã bị lấy trộm.
Tam vương khác biết tin này, cũng hiểu đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Có người muốn nhân nhượng cho yên chuyện, đương nhiên cũng có kẻ chỉ e thiên hạ không loạn.
Đông Vương phủ.
“Làm lớn chuyện lên, thế cục rung chuyển, tiên giới bất ổn, bây giờ Cực Chiến đạo ta còn muốn tự giết lẫn nhau.” Hà Thăng Triêu thở dài liên tục: “Từ Liệt dám có ý đồ với Cực Đạo việt, đúng là tội không thể tha, nhưng nếu giết hắn thật thì Cực Chiến đạo ta chẳng khác nào tự phế bỏ tay chân. Không được, ta phải tới khuyên nhủ lão Việt, nếu không để mất Cực Đạo việt thì đừng kích động như vậy.”
Tây Vương phủ.
Dương Thế Hồng mi dài mắt trắng, thân thể gầy gò đang run nhẹ.
Người không biết cho rằng hắn đang khóc, người biết thì hiểu là hắn đang cười.
Cười tới mức lệ rơi đầy mặt.
Hắn ngửa mặt lên trời lẩm bẩm: “Rốt cuộc cũng náo nhiệt rồi à? Náo nhiệt như vậy, sao lại không xem cho được? Truyền lệnh, mọi người theo ta tới đất bắc nào.”
“Có phải Tây vương muốn khuyên can không?” Thủ hạ cẩn thận hỏi.
“Khuyên?” Dương Thế Hồng híp mắt lại nói: “Khuyên cái gì mà khuyên? Yên tĩnh lâu rồi, cũng phải có hành động gì chứ. Chúng ta không cần làm gì cả, chỉ tới xem trò vui thôi!”
Trấn Nam vương phủ.
Dương Cực Phong đập bàn đứng dậy: ”Nói vậy, chuyện Từ Liệt là thật? Hay! Quá hay! Quá tuyệt! Truyền lệnh cho ta, tới đất bắc. Việt Trọng Sơn muốn giết Từ Liệt, có thế nào thì Trấn Nam vương phủ chúng ta cũng phải tới ủng hộ chứ. Ha ha ha ha!”