TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 360: Nguyên từ

Tạ Uyển Nhi ngơ ngác nhìn mọi người xung quanh.

Tất cả mọi người chết hết rồi!

Tai nạn diễn ra đột ngột, như thiên hỏa giáng thế, quét sạch cả con đường.

Cô không chết là vì bức tượng đất trong tay.

Tượng đất thông linh có bản năng bảo vệ chủ nhân, lập tức ra tay bảo vệ cô, đồng thời bản thân cũng hóa thành tro bụi tiêu tan.

Cuối cùng nó không thể trải qua cuộc đời của bản thân.

“Đoàn lang!” Tạ Uyển Nhi kêu lên thê lương, lao tới.

Cách đó không xa, tân lang nằm dưới đất, toàn thân đẫm máu.

Tạ Uyển Nhi ôm chồng khóc rống không thôi.

Một tiếng thở dài vang lên sau lưng cô.

Tạ Uyển Nhi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ninh Dạ bất đắc dĩ đứng sau lưng mình.

“Cứu... cứu chàng!” Tạ Uyển Nhi kêu lên.

Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Hắn đã chết rồi.”

Cho dù y có Bất Diệt tuyền cũng không thể cứu được người chết.

Tạ Uyển Nhi ngơ ngác nhìn Ninh Dạ, đột nhiên la hét điên cuồng: “Đều do các ngươi, đều do đám người tu tiên các ngươi, ngoài gây ra tại họa cho chúng ta, các ngươi còn làm được gì nữa?”

Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Ngươi nói đúng, người tu tiên chỉ mang tới tai họa cho các ngươi. Nhưng ít nhất hôm nay ngươi gặp được ta, ta có thể giúp ngươi báo thù.”

Nói xong y bay lên không trung, tới tận tầng mây.

Trên bầu trời, hai người tu tiên vẫn đang chiến đấu, đánh tới đánh lui.

Một nam nhân mặc áo vàng hô to: “Triệu Hâm Thành, hôm nay là ngày chết của ngươi!”

Nói xong một áng mây huyền hoàng tuôn trào.

Ninh Dạ lập tức nhận ra, dư âm lúc trước là do người áo vàng này gây ra.

Xem ra hắn hoàn toàn không kiêng dè, cho dù phát hiện Ninh Dạ đi tới vẫn hoàn toàn không lưu thủ.

Người áo trắng giao chiến với hắn lại khôn ngoan hơn nhiều, hắn hét lớn: “Tiên nhân cứu ta!”

Nói xong bay về phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ khẽ nhíu mày: “Gắp lửa bỏ tay người, đúng là loại khốn kiếp.”

Kẻ yếu không có nghĩa là lương thiện, người này làm vậy rõ ràng là định kéo Ninh Dạ xuống nước.

Ninh Dạ không động thủ, chỉ nói: “Thiên Cơ, hắn là của ngươi!”

“Đã hiểu!”

Một tiếng kêu vui vẻ vang lên, Thiên Cơ đã xuất hiện.

Nó trông như con rối gỗ, toàn thân đều là cơ quan con rối, trên mặt vẽ con mắt thâm đen, trong rất giống Na Tra phiên bản hắc hóa, sau khi xuất hiện toàn thân lại tỏa ra ngọn lửa, càng giống r tượng gỗ Hồng Hài Nhi.

Mấy hôm nay Thiên Cơ ở trong Thiên Cơ điện luyện hóa ma khí, tu luyện ma điển, đã đạt tới tiểu thành. Ngọn lửa này chính là ma diễm do ma khí hóa thành, chỉ phun một cái là bao phủ toàn thân người áo trắng, đốt tới mức nam nhân tên Triệu Hâm Thành kêu la không ngớt.

Nam nhân áo vàng thấy vậy cười ha hả: “Được, đốt hay lắm! Cám ơn đã ra tay giúp đỡ...”

“Không cần cám ơn, ngươi cũng phải chết.” Ninh Dạ vẫy tay một cái, đám mây xung quanh biến đổi, hóa thành người mây, dồn dập lao về phía người áo vàng.

Chiêu này là học từ Tử Lão, dùng mây làm tài liệu chế tạo con rối. Y có ký ức nguyên thần của Tử Lão, lại có Hư Thần chú, tiện tay thi triển mà cũng mang chút phong thái của Tử Lão.

Phong vân biến ảo, nam nhân áo vàng rơi vào vân trận, trong lòng kinh hãi: “Ngươi... ngươi là ai?”

“Ra tay rồi mới hỏi là ai? Không thấy đã quá muộn à?” Ninh Dạ cong ngón tay búng một cái, một luồng chỉ phong bắn tới.

Nam nhân áo vàng cũng có cảnh giới Vạn Pháp, tu vi xấp xỉ Ninh Dạ.

Với đối thủ như vậy, Ninh Dạ còn chẳng buồn thi triển thủ đoạn giữ nhà của bản thân, chỉ tiện tay xuất thủ mà nam nhân áo vàng đã thấy khó khăn, chỉ cảm nhận được đâu đâu cũng là rối mây, bốn phía đều có sát cơ, khó mà chống đỡ nổi.

Trong lòng biết không ổn, đắc tội với người không nên đắc tội, hắn đành hét lớn: “Ta là người của Yên Vũ lâu!”

Chỉ tiếng danh hiệu này vô dụng với Ninh Dạ: “Ta biết.”

Từng áng mây hóa thành từng thanh kiếm sắc bén đâm tới.

Người áo vàng kinh hãi, thân thể hóa thành từng luồng sương phân tách ra xa.

Nhưng Ninh Dạ chỉ hừ một tiếng đã thấy sương mù tan nát, người áo vàng đã ngưng tụ trở lại.

“Sao lại như vậy?” Người áo vàng kinh hãi.

Ninh Dạ lại vung tay, mây trên trời hóa thành dòng nước ngập trời, tuôn trào mãnh liệt, khí thế lợi hại hơn người áo vàng không biết bao nhiêu lần.

“Yên Ba Vụ Ẩn thần thông, làm sao ngươi biết?” Người áo vàng la hét: “Hóa ra ngươi cũng là đồng môn Yên Vũ lâu, hiểu lầm rồi!”

“Không phải hiểu lầm!” Ninh Dạ siết quyền, làn nước hóa thành cơn mưa đầy trời, đánh ra điên cuồng.

Năm xưa Ninh Dạ có thể biến ánh sáng thành lưỡi kiếm, giờ biến nước thành kiếm, biến mây thành kiếm lại càng dễ dàng, uy lực càng mạnh.

Nam nhân áo vàng thi triển liên tục mười hai pháp thuật phòng thân, nhưng chiêu nào cũng bị phá vỡ, mưa kiếm đâm qua người, đánh hắn thành cái sàng.

“Á!” Nam nhân áo vàng kêu thảm, nguyên thần bay ra, vẫn la hét điên cuồng: “Ngươi dám giết ta, cha ta sẽ tuyệt đối không tha cho ngươi!”

Theo lời nói của hắn, một luồng thiên hỏa hừng hực bay lên không trung, giáng xuống người Ninh Dạ, đồng thời lại có một con chim chở nguyên thần của nam nhân áo vàng bay về phương xa.

“Mộc Linh điểu, Hỏa Phượng hoàn? Hóa ra là đệ tử của Ngũ Hoàn Thượng Nhân, à không, là con trai.” Ninh Dạ cười lạnh, ấn một cái về phía xa: “Về cho ta!”

Chỉ thấy Mộc Linh điểu kêu lên thê lương, không khống chế nổi bay trở lại.

Nói lại thì hắn đúng là xui xẻo, Mộc Linh điểu là một loại cơ quan, mà dùng cơ quan trước mặt Ninh Dạ đúng là múa rìu qua mắt thợ. Y thi triển Hư Thần chú, trực tiếp khống chế Mộc Linh điểu, mang nguyên thần người kia trở lại.

Còn Hỏa Phượng hoàn, tuy uy lực không yếu nhưng Ninh Dạ lại chẳng hề để ý, để mặc vòng lửa đánh lên người cũng chỉ tạo thành một luồng sáng rực rỡ, đốt cháy một chút, nhưng chỉ là vết thương ngoài da.

Người kia hoảng hốt: “Tha cho ta đi mà!”

“Nói với những người vô tội bị người giết chết ấy.” Ninh Dạ ngoắc tay một cái, đã tóm lấy nguyên thần.

Y quay đầu lại nhìn sang phía Thiên Cơ, Triệu Hâm Thành đã bị Thiên Cơ đốt gần chết nhưng vẫn gắng gượng chèo chống.

“Mau lên, lúc nào cũng lười biếng, một tên vừa bước vào cảnh giới Vạn Pháp mà cũng không giải quyết được.” Ninh Dạ tức giận nói.

“Biết rồi!” Thiên Cơ rất không vui, lại ngửa lên trời phun ra một ngọn lửa, rất có phong phạm Tam Vị chân hỏa, tiếc là thời gian tu hành ngắn ngủi, phun được hai cái là hết.

Triệu Hâm Thành la hét: “Đừng giết ta, ta có bảo vật xin được dâng lên.”

Ninh Dạ lạnh nhạt nói: “Giết ngươi, của ngươi cũng là của ta.”

Túi giới tử của con trai Ngũ Hoàn Thượng Nhân đã rơi vào tay y, nhưng mở ra xem cũng chẳng có mấy đồ tốt.

Nói đúng hơn, không phải đồ đạc trong đó không tốt, chẳng qua không lọt mắt Ninh Dạ.

Triệu Hâm Thành hô to: “Là Nguyên Từ sơn! Chỉ ta mới biết nó ở đâu!”

“Nguyên Từ?” Cuối cùng Ninh Dạ cũng rung động.

Nguyên Từ là vật liệu luyện bảo vật hiếm có.

Hiện giờ Ninh Dạ không có hứng thú với pháp bảo bình thường, nhưng Nguyên Từ sơn rất có ích đối với Thiên Cơ điện.

Bao giờ Thiên Cơ điện đã được Ninh Dạ phát triển thành một thần khí cơ quan siêu cấp, bất luận là ai, một khi bị nhốt vào Thiên Cơ điện, Ninh Dạ có thể nắm lợi thế địa hình. Đừng tưởng y nói mình không đánh được Quân Bất Lạc, nhưng nếu Quân Bất Lạc bị nhốt vào Thiên Cơ điện đánh với Ninh Dạ, có lẽ Quân Bất Lạc cũng không phải đối thủ.

Nhưng Thiên Cơ điện vốn đã rách nát, năng lực phong tỏa không gian không đủ, vì vậy Quân Bất Lạc có thể bỏ trốn.

Bao giờ không gian trong Thiên Cơ điện ổn định là nhờ Tham Tinh, nhưng Ninh Dạ định xử lý tai họa này, giao hết cho Thiên Cơ hấp thu, tức là hắn cần thứ khác ổn định không gian.

Nguyên Từ có thể làm được!

“Là Nguyên Từ sơn!” Triệu Hâm Thành hô to: “Cả một ngọn núi mang mỏ Nguyên Từ! Chỉ có ta biết nó ở đâu, thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

“Không cần.” Ninh Dạ đã giơ tay ra, đặt lên đầu Triệu Hâm Thành.

Thi triển Tiệt Thiên thuật!