TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 363: Người và tự nhiên

Hải ngoại tiên sơn, mây khói mịt mờ.

Ninh Dạ ngồi đàng hoàng trên đỉnh, bốn phía có tầng mây lơ lửng, lúc lên lúc xuống, biến hóa thất thường, lúc biến thành muông thú phi nhanh, khí thế hiên ngang; lúc sau lại hóa thành ngàn vạn mỹ nữ, nhảy múa uyển chuyển, cảnh đẹp cõi trần.

Trong rất giống Yên Vũ Trọng Lâu của Ninh Dạ, nhưng cũng có điểm khác biệt.

Vì từ đầu đến cuối, Ninh Dạ không hề sử dụng bất cứ pháp lực nào.

Tâm tượng!

Hình ảnh từ tâm!

Lúc này suy nghĩ của Ninh Dạ lại thay đổi, cảnh tượng cũng biến hóa theo, không ngờ lại trở lại Thiên Cơ sơn năm xưa, cảnh tượng Thiên Cơ môn bị hủy diệt.

Nhưng không phải Nhạc Tâm Thiện một tay che trời mà là Ninh Dạ phi thân tới dùng pháp lực vô biên trấn áp Nhạc Tâm Thiện.

Tiếp đó suy nghĩ của Ninh Dạ lại thay đổi, ầm ầm ầm, pháp thuật như khai thiên tích địa trút xuống, Nhạc Tâm Thiện bị hắn trấn áp tử vong.

Sau đó tầng mây tiêu tan, Ninh Dạ lại lắc đầu: “Còn cần nhiều pháp thuật làm gì, ảo ảnh trong lòng thì chỉ cần một suy nghĩ của ta là sống, một ý niệm là chết.”

Nói đoạn lại tập trung suy nghĩ nhưng phát hiện có làm sao cũng không thể một ý nghĩ là diệt được Nhạc Tâm Thiện trong ảo ảnh, nhất định phải làm gì đó.

Đây là đạo lý gì?”

Ninh Dạ thầm kinh ngạc.

Lại chìm vào trầm tư, một lúc lâu sau hắn đột nhiên mỉm cười: “Ta hiểu rồi, Nhạc Tâm Thiện tu vi thông thiên triệt địa, gửi nguyên thần trong cõi hư vô, ngưng tụ tiên linh, tuy là suy nghĩ trong lòng ta biến thành nhưng vẫn phải tuân theo đạo lý vận hành này. Tuy đây là suy nghĩ của ta biến thành, nhưng dù sao cũng bị nhốt trong cơ chế hình thành thiên địa. Thiên đạo cho rằng ta không thể chỉ dùng một ý nghĩ mà diệt được Nhạc Tâm Thiện, cho nên ý nghĩ của ta không thể diệt được hắn.”

Thiên Cơ bên cạnh bay ra, vỗ tay cười nói: “Chúc mừng chúc mừng, hôm nay lại hiểu được một chân lý.”

Mấy ngày nay Ninh Dạ tĩnh tâm tu hành, bỏ giản mà theo phồn, tập trung nghiên cứu, thí nghiệm các ý tưởng, thử nghiệm các chiêu thức mới, mà ảo thuật chính là phương thức mô phỏng tốt nhất, không ngờ lại chơi được trò suy nghĩ thành hình ảnh. Tuy không có tác dụng gì lớn nhưng lại khiến Ninh Dạ có thêm nhiều suy luận trên con đường tu hành, có thêm nhiều lối tư duy.

Vì vậy y cũng nhặt lại tâm pháp của Thiên Cơ môn, bao gồm cả Vô Cực đạo từng học ở chỗ Cố Tiêu Tiêu.

Năm xưa y không học Vô Cực đạo, giờ lại cảm thấy Vô Cực đạo bao quát vạn tượng, là thủ đoạn tuyệt hảo để nghiên cứu huyền bí của thiên địa, chẳng trách đây là tiêu chí của chưởng giáo các đời.

Đáng tiếc, bản thân mang bảo vật mà không tự biết, bỏ lỡ bao năm mới nhặt về.

Vì vậy Thiên Cơ nói không sai, làm người có thể đơn giản chứ đại đạo lại phức tạp.

Còn chuyện thôi diễn tâm pháp Thiên Cơ môn kết hợp với tâm pháp lưỡng nghi của Hắc Bạch thần cung, phối hợp tu hành, đến bước này Ninh Dạ đã có cảm giác dung hợp, thông hiểu đạo lý hai nhà, chỉ cảm thấy tâm linh bản thân đang thăng hoa.

Lúc này nhìn lại nguyên thần của bản thân, Ninh Dạ mới thấy có cảm giác long lanh thông linh.

Sau khi nguyên thần tu luyện tới trình độ nhất định sẽ long lanh như thủy tinh, trong sáng thuần khiết, vì vậy gọi là Vô Cấu, cũng là nguyên nhân gọi là cảnh giới Vô Cấu.

Cách làm chính thống là theo tu vi tăng cường không ngừng tẩy rửa bản thân, cuối cùng để bản thân không dính một hạt bụi, nguyên thần vô cấu.

Nhưng bây giờ, theo Ninh Dạ thấy, làm vậy còn khiến nguyên thần vô cấu nhanh hơn một chút.

Chuyện này khiến Ninh Dạ thấy kỳ lạ.

Đột nhiên lại ý thức được một vấn đề.

Vạn Pháp tu thân, Vô Cấu tu thần.

Dùng Vạn Pháp tẩy luyện nguyên thần thật ra là dùng tiến độ của nguyên thần để xem xét tiến độ của thân thể.

Nói cách khác, theo lý thuyết sẽ có chuyện nguyên thần đã vô cấu nhưng thân thể mới trung kỳ?

Nếu tới bước đó, thế thì coi là cảnh giới Vạn Pháp? Hay là cảnh giới Vô Cấu?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện là không ngừng quẩn quanh trong lòng Ninh Dạ, một lúc lâu sau vẫn không xua đi được, hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy thú vị.

Mối quan hệ giữa nguyên thần và thân thể, Ninh Dạ vẫn luôn có một ý tưởng.

Y cảm thấy rất giống quan hệ giữa người tu tiên và tu tiên giới.

Nguyên thần được tăng cường theo thân thể con người, cố gắng đột phá, rời khỏi thân thể mà tồn tại độc lập.

Trong lúc tu vi còn ở Vạn Pháp, nguyên thần yếu ớt, không thể giữ được lâu.

Đến tu vi Vô Cấu, ý niệm thông thiên địa, mờ ảo vô tung - đương nghiên loại nghịch luyện thần thông, dung thần vào thể của Cực Chiến đạo thì bỏ qua.

Còn người tu tiên sinh ra trong thế giới này, vốn là cố gắng đột phá, phi thăng khỏi thế giới.

Nó như từng cái lồng, nguyên thần đột phá thân thể, người tu tiên đột phá tu tiên giới.

Còn sau khi nguyên thần đột phá thân thể, đầu tiên phải gặp nguy cơ tầng tầng lớp lớp, vì vậy phải ngủ say trong cơ thể, mãi tới khi đại thành.

Còn phi thăng thì sao?

Có phải đầu tiên cũng phải đối diện với tất cả nguy cơ bên ngoài đại thế giới?

Vì vậy cũng có một thời kỳ ngủ đông trưởng thành?

Liên quan tới chuyện này, thật ra trong Thiên Cơ môn cũng có miêu tả, nhưng cách nhìn không rõ ràng như Ninh Dạ, chỉ miêu tả đơn giản là trên trời còn có trời, sau khi phi thăng có chuyện cực kỳ khủng khiếp, không dễ gì vượt qua.

Nhưng nghĩ lại đúng là tương tự lúc nguyên thần xuất khiếu.

Coi đây là cơ sở tiếp tục kéo dài, Trường Thanh giới vốn có bảy cấp, nhưng hai tấm Phá Giới bi sụp đổ, khiến cho hoàn cảnh thay đổi nặng nề. Toàn bộ thế giới chỉ có thể tu luyện tới tầng thứ năm, điều này rất giống quan hệ giữa thân thể và nguyên thần.

Một người tu tiên bị trọng thương, thân thể tổn hại kéo theo nguyên thần hao tổn, khó lòng đột phá.

Vì thân thể đó đã không nuôi được nguyên thần cường đại hơn.

Vì vậy cấp năm là đỉnh cao vì thế giới đã bị thương, không thể cung cấp hoàn cảnh tu hành tốt hơn.

Vậy nếu như ta biết thương tích ở chỗ nào, có thể đi vòng qua trở ngại này không?

Thương tích ở đâu thì Ninh Dạ đã biết.

Phá Giới bi!

Nhưng Phá Giới bi bị phá hoại khiến cho hoàn cảnh Trường Thanh giới hoàn toàn thay đổi, nòng cốt của chuyện này là gì thì Ninh Dạ không biết.

Nghĩ vậy, Ninh Dạ cũng thấy khoáng đạt hơn.

“Có lẽ ta nên tự tới xem Phá Giới bi?” Y tự nhủ.

Nghe y giải thích như vậy, Thiên Cơ cũng cảm thấy có lý. Nhưng nó vẫn nói: “ Bây giờ tu vi của ngươi mới là Vạn Pháp, cho dù muốn nghiên cứu Phá Giới bi cũng phải đợi sau khi đạt tới Niết Bàn.”

Ninh Dạ lại mỉm cười: “Lần này là ngươi sai rồi. Lĩnh ngộ không giới hạn ở cảnh giới, đại đạo phức tạp, làm người đơn giản. Nếu cái gì cũng phải đợi tu vi đạt tới rồi mới xem thử, chỉ e đã muộn. Hôm nay ta đột phá, nguyên thần đạt tới Vô Cấu vượt qua tu vi, có thể thấy một số chuyện có thể làm từ sớm. Ta cũng muốn biết trước khi mình Vạn Pháp đại thành mà nguyên thần đã Vô Cấu thì kết quả ra sao. Hơn nữa ta nghi ngờ nhất định phải làm được như vậy mới có thể đạt tới cấp bảy trong thiên địa này, như vậy mới có khả năng tiêu dao ngoài tầng trời.”

Nghe y nói vậy, Thiên Cơ cũng cảm thấy rất có lý.

Ninh Dạ lại bồi thêm một câu: “Hơn nữa ta đột nhiên nghĩ tới, thứ như Phá Giới bi, không lý gì lại không thuộc về đạo cảnh.”

“Đạo cảnh?” Thiên Cơ cũng giật mình: “Phá Giới bi là đạo cảnh? Không thể nào, chưa một ai ngộ đạo trước Phá Giới bi.”

“Đó chỉ là vì đạo có kích cỡ.” Ninh Dạ nói: “Đạo về phá giới liên quan tới thiên địa mênh mông, là đạo của bầu trời vạn cổ, cho dù là đạo cảnh cũng là bác đại tinh thâm, thân ở trong đó thì khó mà lĩnh ngộ được chân lý, người ngoài nhìn vào thì là nơi đại đạo không hiển hiện, đương nhiên khó có thu hoạch gì.”

“Đúng vậy! Sao ta không nghĩ ra nhỉ?” Thiên Cơ hưng phấn nhảy cẫng lên: “Đi thôi, chúng ta tới tìm Phá Giới bi!”