TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 367: Lâm Lang Thiên

Mây mưa ngừng cơn, Công Tôn Điệp lười biếng nằm trong lòng Ninh Dạ, đôi mắt cực kỳ thỏa mãn.

Ninh Dạ vừa rồi còn đói khát như lang sói, giờ đã hóa thành thánh nhân.

Y đang tập trung vận hành Côn Lôn kính, quan sát tình hình trong Vạn Tiên tông.

Chuyện này khiến Công Tôn Điệp tức giận khó tả.

“Này, có phải đàn ông các người đều như vậy không? Trước thì như ma, sau thì như thánh?’

Ninh Dạ bất mãn nói: “Đâu ra các ngươi thế? Nói cứ như nàng từng trải nghiệm nhiều lắm rồi ấy.”

“Ta là ma nữ mà, cho dù không trải qua nhiều lần thì cũng nghe nói nhiều rồi.”

Ninh Dạ cười nói: “Có cần lên mặt kiêu ngạo như vậy không?’

Công Tôn Điệp ngạo nghễ ngẩng đầu: “Đã là ma nữ thì phải điên đảo chính tà. Coi tà là chính, coi chính là tà, đương nhiên phải kiêu ngạo rồi.”

Ninh Dạ bị lý luận này của cô làm cho bật cười.

Công Tôn Điệp lại đột nhiên đổi giọng nói: “Đúng rồi, lần này ngoài gọi ta tới chắc còn gọi cả Vãn Ngưng tỷ tỷ, ngoài ra còn ai nữa?”

“Một người mà nàng không ngờ tới.”

“Hừ.” Công Tôn Điệp nhếch mép coi thường.

Nhưng sự thật chứng minh viện binh mà Ninh Dạ gọi tới lần này đúng là một người mà cô không ngờ tới.

Hai ngày sau Trì Vãn Ngưng tới.

Lại ba ngày sau, lần này lại là Cố Tiêu Tiêu!

Không ngờ lại là cô ấy!

“Sư phụ!” Cố Tiêu Tiêu vui vẻ nhảy tới, nắm lấy tay Ninh Dạ nhảy nhót.

“Ồ? Không tệ? Đã tới Hoa Luân đỉnh phong, có vẻ sắp thăng cấp lên Vạn Pháp rồi.” Ninh Dạ cười nói.

Cố Tiêu Tiêu mới vào Vạn Hoa cốc hơn mười năm, có thể đạt được thành tựu như vậy chỉ trong thời gian ngắn, có thể xưng là thần tốc.

“Đương nhiên rồi.” Cố Tiêu Tiêu ngạo nghễ nói: “Ta là thiên tài của Vạn Hoa cốc mà.”

Nhưng sau đó lè lưỡi nói: “Thật ra có liên quan tới Vô Cực đạo.’

Hóa ra Vô Cực đạo của Thiên Cơ môn lại cực kỳ phù hợp với công pháp của Vạn Hoa cốc. Sau khi Vô Cực đạo của Cố Tiêu Tiêu có thành tựu, cô coi đó là căn cơ tu hành thần thông Vạn Hoa cốc, không ngờ lại có hiệu quả bổ sung lẫn nhau.

Quan trọng nhất là cô không cần phải như Ninh Dạ, không cần che giấu công pháp Thiên Cơ môn của bản thân, có thể sử dụng công khai, vì vậy tốc độ nhanh chóng hơn nhiều.

Thế giới của tu tiên giả vốn là thế giới kẻ mạnh càng mạnh.

Cô càng thể hiện tài hoa thì càng dễ được tập trung bồi dưỡng. Lưu Vân Tiên Tôn thấy cô thể hiện xuất sắc nên thẳng thắn trút tài nguyên sang phía cô, Cố Tiêu Tiêu tiến bộ mỗi ngày ngàn dặm cũng không có gì là lạ.

“Đúng rồi, lần này tới đây có báo cáo với Tiên Tôn không?” Ninh Dạ hỏi.

“Nói rồi, nhưng sư phụ, sao lần này người lại muốn ta nói thẳng cho Tiên Tôn? Người không sợ tiết lộ thân phận à?” Cố Tiêu Tiêu lấy làm lạ.

“Thật ra cho dù ngươi không nói, Tiên Tôn cũng đoán được từ lâu rồi.” Ninh Dạ trả lời.

Lưu Vân Tiên Tôn không phải người ngu, năm xưa Ninh Dạ xử lý chuyện về Cố phủ cho nên y có thể liên hệ trực tiếp với Cố Tiêu Tiêu. Mấy năm nay Ninh Dạ lại thể hiện khoa trương như vậy, lời đồn truyền khắp Hắc Bạch thần cung, chắc chắn Lưu Vân Tiên Tôn không thể không nghi ngờ.

Nhưng đúng như đã nói lúc trước, có thù oán với Ninh Dạ là Hắc Bạch thần cung, không phải Vạn Hoa cốc.

Cố Tiêu Tiêu không giấu giếm lai lịch, chỉ che giấu thân phận của Ninh Dạ, đây cũng là báo đáp ân sư, là hiếu đạo, về tình có thể miễn, vì vậy Vạn Hoa cốc biết được bí mật này nhưng vẫn không tiết lộ ra ngoài. Ngược lại trong môn phái có người ghen tị với Cố Tiêu Tiêu, tung lời đồn, kết quả không những không dao động được Ninh Dạ ngược lại tự gặp xui xẻo, bị Lưu Vân Tiên Tôn trực tiếp phạt nặng.

Còn quan hệ giữa Vạn Hoa cốc và Yên Vũ lâu cũng như Hắc Bạch thần cung và Mộc Khôi tông, như nước với lửa.

Nếu thế, Ninh Dạ cũng chẳng hề khách khí gọi Cố Tiêu Tiêu tới, tiện thể bảo Cố Tiêu Tiêu đừng giấu giếm mục đích, tránh gây bất lợi cho tương lai của cô.

Nghe Ninh Dạ nói vậy, Cố Tiêu Tiêu gật đầu: “Nói vậy cũng đúng. Mấy lần trước nói chuyện với sư phụ, lời nói của sư phụ có vẻ chú ý tới ngài, hiển nhiên đã đoán được thân phận của ngài nhưng chưa bao giờ nói toạc ra. Ngay cả lần này ta nói với sư phụ ngài mời ta tới Hải Châu xử lý một chuyện, sư phụ cũng không hỏi một câu lập tức đồng ý. Đúng rồi, sư phụ, rốt cuộc có chuyện gì?”

“Có liên quan tới Vân Hoa thủy.” Ninh Dạ trả lời.

“Vân Hoa thủy?” Cố Tiêu Tiêu ngạc nhiên: “Đó là đồ của Vạn Hoa cốc mà?”

“Đúng vậy chính vì vậy lần này phải gọi ngươi tới.” Ninh Dạ thuật lại đại khái tin tức mình thám thính được mấy hôm trước.

Cố Tiêu Tiêu nghe vậy ngơ ngác: “Chưa từng nghe nói Thực Thần yên cần dùng tới Vân Hoa thủy? Thực Thần Ngọc Lộ? Đó là cái gì?”

Nói xong lại thẹn thùng lè lưỡi: “Xin lỗi sư phụ, tuy Vạn Hoa cốc tinh thông đan được, nhưng mấy năm qua ta không tập trung vào phương diện này.”

Ninh Dạ cười nói: “Ngươi không tập trung vào cũng không sao, đằng nào cũng có người biết. Ta nói đúng không? Lâm Lang Tiên Tử?”

Sau lời nói của Ninh Dạ, một nữ nhân đã xuất hiện trong phòng.

Chỉ thấy nữ nhân này dung mạo dịu dàng, nhìn như một bó hoa nhưng lại mang phong thái ung dung quý phái, chính là Lâm Lang Thiên trong Cửu Thiên Tiên Nữ của Vạn Hoa cốc.

“Sư thúc?” Cố Tiêu Tiêu cũng kinh ngạc.

Sau đó mới phản ứng lại: “Hóa ra sư phụ cũng không tin ta, vẫn bảo ngài theo dõi ta.”

Lâm Lang Thiên vỗ nhẹ lên tay Cố Tiêu Tiêu: “Đừng nói xấu sư phụ ngươi. Sư phụ ngươi cũng quan tâm tới ngươi, sợ ngươi gặp chuyện.”

Tuy cô là Cửu Thiên tôn sư cao quý, nhưng tính cách lại cực kỳ dịu dàng, nói năng nhỏ nhẹ uyển chuyển, có lẽ là Vô Cấu không thích tranh chấp với người khác nhất trong thiên hạ.

Lúc này an ủi Cố Tiêu Tiêu xong, cô quay sang nhìn Ninh Dạ: “Ngươi có thể đoán được có người đi theo Tiêu Tiêu, ta không lấy làm lạ, nhưng vì sao lại đoán ra là ta?”

Lâm Lang Thiên tuyệt đối không tin Ninh Dạ phát hiện ra mình, chắc hẳn là đoán được.

Mọi người nói người này huyền bí quỷ thần khó lường, giờ gặp mặt quả nhiên không sai.

Ninh Dạ cười nói: “Thân là đại năng tôn sư mà lại đi bảo vệ cho một đệ tử nho nhỏ. Dõi mắt khắp thiên hạ, chắc chỉ Lâm Lang Tiên Tử chịu hạ mình như vậy.”

Lâm Lang Thiên nghe vậy bỗng đỏ mặt.

Nhưng lại rầu rĩ nói: “Thế tức là ta nổi tiếng mềm yếu dễ ức hiếp à?”

Giọng nói lộ rõ vẻ bất mãn.

Đừng nhìn Lâm Lang Thiên tính cách mềm yếu nhưng bản thân cô lại không thích như vậy. Cho dù không vui cô cũng không làm chuyện gì quá đáng, ngược lại trông như rất uất ức, cứ như vừa bị người lớn răn dạy.

Thấy cô như vậy, Ninh Dạ lại thấy ngại ngùng: “Là Ninh Dạ đường đột, mong tiên tử thứ lỗi.’

“Không sao.” Lâm Lang Thiên thấy Ninh Dạ khách khí như vậy cũng không để ý nữa, sau đó nói: “Đang yên đang lành ngươi lại đột nhiên gọi Tiêu Tiêu đến, chắc chắn là có chuyện. Bây giờ tu vi của Tiêu Tiêu mới là Hoa Luân, không giúp được gì cho ngươi. Mục đích thật sự của ngươi vốn là có ý đồ với chúng ta đúng không?”

Ninh Dạ không hề phủ nhận: “Đúng. Còn một chuyện cần Vạn Hoa cốc hỗ trợ.”

“Có ích lợi gì cho chúng ta?” Lâm Lang Thiên hỏi.

Ninh Dạ kinh ngạc: “Hóa ra Lâm Lang Tiên Tử cũng biết đòi lợi ích.’

Lâm Lang Thiên trợn mắt khinh thường: “Ta chỉ không thích tranh chấp chứ không phải kẻ ngu. Nếu ngươi định để ta làm việc không công cho ngươi, thế thì tuyệt đối không.”

“Vậy nếu là đối phó với Yên Vũ lâu thì sao?”

Lâm Lang Thiên lắc đầu: “Giết một hai tên tiểu lâu la của Yên Vũ lâu thì cần gì phải liên thủ với ngươi?’

“Còn nếu là hủy diệt Yên Vũ lâu?” Ninh Dạ hỏi lại.

“Ngươi nói cái gì?” Lâm Lang Thiên sắc mặt kinh ngạc.