Trong quán trọ, Ninh Dạ nhấp rượu một mình.
Đèn đuốc chợt tối đi.
Toàn bộ đại sảnh bỗng trở nên âm u.
Ninh Dạ không để ý, chỉ nói: “Hương tông chủ đã đến nơi, sao không hiện thân gặp mặt.”
Ngay lúc sau thân hình Hương Tích Nguyệt lóe lên, đã xuất hiện trước mặt Ninh Dạ: “Ninh Dạ?”
Ninh Dạ cười khà khà, đã trở lại diện mạo thật.
“Quả nhiên là ngươi!” Hương Tích Nguyệt hừ một tiếng nói: “Ngươi thật to gan, dám tới Hải Châu này, không biết Yên Vũ lâu chỉ muốn ăn thịt uống máu ngươi hay sao?’
Ninh Dạ nhún vai: “Nếu muốn giết ta như vậy thì Hương tông chủ cứ thẳng tay bắt ta đem tới Yên Vũ lâu nhận công đi, sao phải nhiều lời.”
Sắc mặt Hương Tích Nguyệt trầm xuống: “Đang muốn làm vậy đây!”
Nói xong đã búng tay một cái, chỉ thấy bốn phía đã xuất hiện hàng loạt sợi tơ, kết thành một tấm lưới lớp rợp trời ập xuống.
Ninh Dạ vẫn bất động, để mặc Hương Tích Nguyệt trùm kín người mình, còn quan sát một chút rồi bình phẩm: “Khiên Ti võng, thú vị đấy. Ừm, hình như không tránh được.”
Ninh Dạ thử vận sức, nhưng tấm lưới này cực kỳ dẻo dai, cho dù dùng sức thế nào đi nữa cũng không thể giật đứt được.
Y không khỏi cười nói: “Đúng là thủ đoạn tốt, nhưng không biết đối phó với ảnh độn thì sao?”
Nói xong đã hóa thành một bóng đen lẻn qua tấm lưới trốn ra.
“Ảnh độn của Ma môn?” Hương Tích Nguyệt kinh ngạc.
Ninh Dạ còn biết cái này nữa?
Làn sương đen tụ lại thành hình người, Ninh Dạ vẫn ngồi chỗ cũ, chậm rãi rót một chén trà: “Dù sao cũng phải có chút thủ đoạn mới dám tới ngang ngược trong Hải Châu này chứ Hương tông chủ, không cần thử, đánh thì ta không đánh được ngươi, nhưng nếu ta muốn chạy thì ngươi cũng chẳng bắt được. Hay là ngồi xuống uống chén trà, chậm rãi tán gẫu.”
Hương Tích Nguyệt sắc mặt âm trầm: “Giữa ngươi và ta có gì mà tán gẫu?”
“Tán gẫu chuyện Thực Thần Ngọc Lộ nhé?” Ninh Dạ hỏi ngược lại, khi lên tiếng đã lặng lẽ phát động Tiệt Thiên thuật.
Hương Tích Nguyệt giật nảy mình, suýt nữa ngã ngồi xuống đất: “Ngươi...”
Sát ý lập tức bùng lên trong lòng, chỉ hận không thể lập tức giết chết Ninh Dạ, nhưng cuối cùng không hạ thủ, chỉ nhỏ giọng nói: “Làm sao ngươi biết?”
Nói xong đã liên tục thi triển cấm chế ra xung quanh, phòng ngừa có người nghe trộm.
Đương nhiên Ninh Dạ không thể nói ta bố trí theo dõi toàn diện quanh Vạn Tiên tông, vì vậy y trực tiếp nói: “Ta đuổi theo Lý Song Long đến đây.”
“Song Long?” Hương Tích Nguyệt kinh ngạc.
Ninh Dạ Mặc châu: “Hương tông chủ biết rõ còn hỏi.”
Hương Tích Nguyệt đã hiểu ý y: “Hóa ra ngươi định giết Song Long là vì hắn nắm giữ bí mật của Trì Vãn Ngưng?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Vốn có ý này, nhưng bao giờ đổi ý rồi.”
Nghe y nói vậy, Hương Tích Nguyệt cũng an tâm.
Cô cũng hiểu được mục đích của Ninh Dạ, bèn mỉm cười ngồi xuống: “Ngươi biết những gì rồi?”
Ninh Dạ ung dung thong thả đẩy chén trà tới trước mặt Hương Tích Nguyệt: “Mời tông chủ dùng.”
Hương Tích Nguyệt không hề khách khí, uống một hơi cạn sạch; nhưng trong lòng lại lấy làm lạ. Sao mình không thử nghiệm gì đã uống ngay, cứ như tin tưởng Ninh Dạ sẽ không hạ độc? Hay tin tưởng độc của hắn không làm gì được mình?
Cô không biết thật ra đây là tác dụng từ Tiệt Thiên thuật của Ninh Dạ.
Sau khi Vong Ưu tiên bà truyền thụ cảm ngộ Tiệt Thiên thuật của mình cho Ninh Dạ, hiệu quả Tiệt Thiên thuật của Ninh Dạ đã tăng vọt, tuy chưa thể sai khiến nhân tâm nhưng có thể lặng lẽ ảnh hưởng tới tâm trí của đối phương.
Nhưng khi đó Vong Ưu Bà Bà có thể trực tiếp cắt đứt liên hệ giữa y và Thiên Cơ điện, y sử dụng với Hương Tích Nguyệt chỉ là tăng cường hiệu quả lời nói của mình, tăng cường dẫn dụ.
Lúc này Ninh Dạ đã cười nói: “Thật khí phách, chẳng trách dám tính toán Yên Vũ lâu.”
Y chỉ dùng chữ tính toán chứ không phải lật đổ, vì chỉ dựa vào tin tức mà y nhận được vẫn chưa xác định được là Vạn Tiên tông có muốn lật đổ Yên Vũ lâu hay không.
Kế hoạch chủ yếu dựa trên suy đoán rất dễ xuất hiện vấn đề do suy đoán bất ổn, lần này Ninh Dạ đã học khôn, vì vậy trước khi bàn luận thật sự phải cố gắng hết sức dẫn dắt Hương Tích Nguyệt nói ra những lời trong lòng.
Khổ nỗi Hương Tích Nguyệt cũng rất cẩn thận, tuy trong lòng căng thẳng nhưng ngoài miệng vẫn không để lộ gì: “Không có chứng cứ, ngươi đừng nói lung tung.”
Ninh Dạ cười ha hả: “Ta thích người khác đòi bằng chứng ở chỗ ta, một khi nói vậy cơ bản cũng là thừa nhận. Đúng rồi, bây giờ Lý Song Long đang ở trong quý tông môn, hắn đang luyện Thực Thần Ngọc Lộ đúng không?”
Hương Tích Nguyệt lại chẳng hề căng thẳng: “Thực Thần Ngọc Lộ là thần dược vô thương, Lý Song Long mượn Vạn Tiên tông ta luyện chế cho Yên Vũ lâu chính là để tặng một món đại lễ cho chưởng giáo Yên Vũ lâu, có gì lạ đâu?”
Ninh Dạ cảm thấy Hương Tích Nguyệt không hề e ngại, trong lòng không khỏi lấy làm lạ.
Quả nhiên trong chuyện này còn có vấn đề.
Nhưng y có thể cảm giác được Hương Tích Nguyệt đang căng thẳng.
Cực kỳ căng thẳng.
Nói cách khác, Thực Thần Ngọc Lộ chắc chắn có vấn đề.
Đợi đã, cô ta nói là để chưởng giáo Yên Vũ lâu dùng?
Nói cách khác chưởng giáo Yên Vũ lâu biết tới Thực Thần Ngọc Lộ?
Nếu đã biết, vì sao phải thực hiện lén lút như vậy, vì sao phải căng thẳng như vậy?
Liên tưởng tới chuyện Lâm Lang Thiên nói với mình, trong lòng Ninh Dạ đã có đôi chút suy đoán.
Y mỉm cười nói: “Thực Thần Ngọc Lộ này chắc là luyện chế ba phần hả?”
Tâm trạng Hương Tích Nguyệt đột nhiên căng thẳng.
Quả nhiên!
Vậy là thông qua dùng thuốc đối phó với ba Niết Bàn của Yên Vũ lâu?
Nhưng Yên Vũ lâu cũng sở trường về độc dược. Độc dược bình thường không thể đối phó được với đại lão Niết Bàn.
Nhưng có lúc thuốc bổ cũng có thể dẫn tới phản tác dụng, chỉ tiếc là Lâm Lang Thiên hiểu biết có hạn, vì vậy Ninh Dạ phải tự tìm hiểu tin tức cụ thể.
Nghĩ đến đây, Ninh Dạ lẳng lặng tính toán.
Thấy y không nói gì, Hương Tích Nguyệt nói: “Ninh Dạ, ngươi tưởng tìm hiểu được bí mật Thực Thần Ngọc Lộ rồi là có thể dùng nó để uy hiếp ta? Đúng là nực cười. Nhưng nếu ngươi đã tự đưa mình tới cửa...”
“Thuốc này không độc.” Ninh Dạ đột nhiên nói.
Hương Tích Nguyệt ngây dại.
Ninh Dạ lại nói: “Chắc chắn thuốc này không có độc, hơn nữa là linh dược, nếu không đã chẳng lừa được ba vị nhưng. Thế nhưng chắc chắn vẫn có vấn đề...”
Hương Tích Nguyệt hừ lạnh: “Thuốc không có độc thì làm sao hại người? Ngươi dạy ta với.”
“Ha ha, nói tới đây thì vẫn có cách.” Ninh Dạ vuốt cằm: “Có rất nhiều phương pháp, ví dụ như tuy tăng cường tu vi nhưng có thể trái ngược với việc tu hành của bản thân. Đương nhiên cường giả Niết Bàn không thể không ý thức được điều này. Nhưng cũng có những khả năng khác, ví dụ như tuy thuốc không độc nhưng lại sản sinh ra hiệu quả cùng những thứ thuốc khác, do đó hóa thành chất độc. Hay là...”
Ninh Dạ đoán liền bảy tám đáp án nhưng chỉ đổi lại tiếng hừ lạnh coi thường của Hương Tích Nguyệt.
Tất cả đều không đúng?
Thế thì mẹ nó, đúng là kỳ quái.
Ninh Dạ đã kể hết những gì Lâm Lang Thiên nói với mình và những thủ pháp có thể nghĩ tới, nhưng có thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc Hương Tích Nguyệt làm sao để dùng Thực Thần Ngọc Lộ ám toán cường giả Niết Bàn. Hơn nữa hiệu quả của Tiệt Thiên thuật còn chưa phát huy, Hương Tích Nguyệt thà không nói cũng không muốn để lộ chút manh mối nào.
Hương Tích Nguyệt cũng bị lời đoán mò của Ninh Dạ chọc giận, bật thốt lên: “Hóa ra ngươi chẳng biết gì cả. Nếu thế ta cứ bắt ngươi lại đưa tới Yên Vũ lâu nhận công, không khéo còn đổi được chút lợi lộc từ chỗ lão tổ.”
Nói xong đang định ra tay.
Nhưng nghe xong câu này của cô, Ninh Dạ lại đột nhiên ngẩn người.
Lão tổ?
Khác với Hắc Bạch thần cung, trong Yên Vũ lâu chỉ có một vị lão tổ.
Thần Tiêu Lão Tổ!
Người này không phải bất cứ vị nào trong ba cường giả Niết Bàn của Yên Vũ lâu, nhưng địa vị của hắn trong Yên Vũ lâu lại cực kỳ đặc biệt, đặc biệt tới mức cả ba vị cường giả Niết Bàn đều cực kỳ sợ hãi.
Lúc này nghe hai chữ lão tổ, Ninh Dạ đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết.
Y lập tức hiểu rõ.
Ha ha, cuối cùng ngươi cũng để lộ!
“Hóa ra là thế!” Ninh Dạ cười ha hả: “Chẳng trách các ngươi dám ra tay với Yên Vũ lâu, hóa ra mục đích thật sự của các ngươi là Thiên Thủ Lão Tổ! Hắn mới là hậu thuẫn của các ngươi phải không?”
Nghe y nói vậy, thân thể Hương Tích Nguyệt run rẩy.
Cảm nhận từ Tiệt Thiên thuật xác nhận, lúc này Hương Tích Nguyệt đang sợ hãi.
“Chết đi!” Ngay sau đó Hương Tích Nguyệt lập tức ra tay, xuất chỉ đâm thẳng vào trán Ninh Dạ.
Huyền Thiên Cửu Cực chỉ!