Chỉ này đánh ra, Ninh Dạ chỉ cảm thấy toàn thân như bao phủ trong sát cơ vô tận, khiến cho bản thân hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
Nhưng ngay lúc này Ninh Dạ đột nhiên vỗ bàn một cái, chỉ thấy phong vân bốn phía biến ảo, sát cơ nổi lên.
Hương Tích Nguyệt kinh ngạc phát hiện tất cả các vật phẩm xung quanh như sống dậy, đồng thời tấn công cô.
Còn thân thể Ninh Dạ lại biến mất như quỷ mị, xuất hiện ở một phía khác.
Đây không phải Ninh Dạ cố ý ở lại chỗ này mà là dưới uy lực một chỉ của Hương Tích Nguyệt, quang độn của y chỉ có thể trốn được như vậy.
Nữ nhân này có năng lực khống chế không gian cường đại, là thật sự khắc Ninh Dạ.
Nhưng có Trì Vãn Ngưng, Công Tôn Điệp, Ninh Dạ chẳng hề e ngại, chỉ vung ống tay áo, sóng khí vô hình quét tới từ bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng là đao quang sát ý. Đồng thời Ninh Dạ lại hiện lên, miệng nói: “Hương Tích Nguyệt, ngươi tưởng bây giờ ngươi giết ta thì ngăn cản được tin tức truyền bá hay sao? Vãn Ngưng!”
Sau khi Ninh Dạ lên tiếng, bên ngoài vang lên một tiếng đàn.
Tiếng đàn réo rắt êm tai, tấu một khúc nhạc tình cảm bi thương, còn mang theo chút tương tư lưu luyến, nhưng cảm nhận cẩn thận sẽ thấy âm thanh như gần mà rất xa, chẳng qua bị người ta dùng tiên pháp trực tiếp truyền tới, vang vọng trong gian nhà mà không lọt vào tai người khác.
“Trì Vãn Ngưng?” Hương Tích Nguyệt kinh hãi.
Cô không ngờ Trì Vãn Ngưng cũng tới, hơn nữa còn phối hợp với Ninh Dạ. Hiển nhiên Ninh Dạ đã dùng phương pháp nào đó chưa biết đưa tin tức ra ngoài.
Nói cách khác, bây giờ mà giết Ninh Dạ cũng muộn rồi, trừ phi Hương Tích Nguyệt đồng thời diệt trừ hai người.
Nhưng hiển nhiên đây là chuyện không thể. Tại nơi này Hương Tích Nguyệt có thể dùng pháp lực ngăn cản Ninh Dạ dùng hỏa phù đưa thư, nhưng Trì Vãn Ngưng ở xa, cô không thể ngăn cản được.
Ý thức được điều này, Hương Tích Nguyệt đánh ra một chưởng, sát ý bốn phía đều bị chưởng này quét sạch. Lúc này Hương Tích Nguyệt mới nói: “Quả nhiên ngươi cũng có chút thủ đoạn, thậm chí còn có thể trốn khỏi Huyền Thiên Cửu Cực chỉ của ta.”
Ninh Dạ mặc nhiên nói: “Đánh thì ta không đánh được ngươi, chống trả một lúc thì không thành vấn đề.”
“Lớn lối quá nhỉ!”
“Có muốn thử không?” Ninh Dạ cắm một nén hương: “Ta đánh cược trong thời gian một nén hương này, ngươi tuyệt đối không giết được ta.”
". . ."
Hương Tích Nguyệt thở dài: “Được rồi, tốt lắm, không cần thử. Nói đi, ngươi muốn gì?”
Ninh Dạ gật đầu: “Thế mới đúng chứ. Ta đang muốn giúp các ngươi diệt trừ Yên Vũ lâu.”
“Hừ, không cần các ngươi thì chúng ta cũng làm được, ngươi không gây thêm phiền toái đã là tốt lắm rồi.” Hương Tích Nguyệt ngạo nghễ trả lời.
“Chỉ dựa vào Lý Nguyệt Huyền Thông của Thần Tiêu Lão Tổ?” Ninh Dạ mỉm cười.
Thần Tiêu Lão Tổ cũng giống như Vong Thiên Cơ năm xưa, từng là thiên tài kiệt xuất nổi danh một thời trong Yên Vũ lâu, nhưng sau này trở mặt thành thù với Yên Vũ lâu. Nhưng hắn không có năng lực bất tử vãng sinh như Vong Thiên Cơ, bị Yên Vũ lâu bắt được nhốt vào đại lao.
Còn Yên Vũ lâu không giết hắn là vì hắn luyện được một loại bí pháp Lý Nguyệt Huyền Thông, vừa vặn khắc chế bí thuật tu thần Vân Hải Thương Sinh quyết của Yên Vũ lâu.
Chuyện này dẫn tới kết quả, năm xưa Thần Tiêu Lão Tổ dùng tu vi Vô Cấu, mà trực tiếp giết chết một vị Niết Bàn.
Cuối cùng Yên Vũ lâu tìm một đám người không tu luyện tâm pháp Yên Vũ lâu tới, dùng số lượng áp đảo mới bắt được tên này.
Nhưng cũng vì vậy bọn họ không dám giết Thần Tiêu Lão Tổ, vì người này đã giấu bí pháp Lý Nguyệt Huyền Thông từ sớm, một khi hắn chết, bí pháp sẽ được truyền bá. Đây không phải nói bừa như Dung Thành mà thực sự có chuyện này.
Nhưng không ai ngờ được Thần Tiêu Lão Tổ bị nhốt trong thiên lao của Yên Vũ lâu lại bí mật liên hệ với Vạn Tiên tông.
Không khéo Vạn Tiên tông đã tìm được bí pháp nên mới có chỗ dựa để đối phó với Yên Vũ lâu.
Không, với tính cách của Thần Tiêu Lão Tổ, hắn sẽ không giao cho bọn họ như vậy, khả năng rất lớn là hắn bảo bọn họ cứu mình ra.
Nhưng chỉ dựa vào Lý Nguyệt Huyền Thông thì chắc chắn không đủ, vì vậy Vạn Tiên tông còn phải bố trí thêm gì đó.
Hương Tích Nguyệt trả lời: “Nếu ngươi đã đoán được những chuyện này, thế thì ngươi đoán tiếp đi, ta muốn xem ngươi có đoán được chân tướng không.”
Nói xong lại lấy làm lạ, sao mình lại phối hợp với y như vậy? Lần trước thì vô tình lỡ miệng, không phải là...
Đang lúc cô nghi hoặc, Ninh Dạ đã nói: “Đương nhiên là ba bình Thực Thần Ngọc Lộ rồi, vốn dĩ ta còn thấy lạ, nếu thuốc này không có độc thì vì sao phải cẩn thận như vậy. Bây giờ ta đã hiểu, thuốc Thực Thần này nhắm vào Nguyên Thần, Thực Thần Ngọc Lộ chắc cũng vậy, chẳng qua tác dụng ngược lại, là tăng cường, nên nó là linh dược. Còn Vân Hải Thương Sinh quyết của Yên Vũ lâu chính là bí thuật tu thần, rất nhiều tiên pháp thần thông của Yên Vũ lâu đều coi nó là căn cơ. Thần Tiêu Lão Tổ nhắm vào Vân Hải Thương Sinh quyết sáng tạo ra Lý Nguyệt Huyền Thông, vừa vặn nhắm vào điểm này. Cứ như vậy, tuy thuốc này có thể tăng cường tu vi của ba vị đại năng Niết Bàn nhưng cũng khiến cho hiệu quả của Lý Nguyệt Huyền Thông tăng mạnh, đúng không?”
Hương Tích Nguyệt trong lòng chấn động, cô không ngờ Ninh Dạ lại đoán được thật.
Không sai, Thực Thần Ngọc Lộ không phải thuốc độc mà là một loại thuốc tăng cường nguyên thần. Chẳng qua phương hướng tăng cường của nó liên quan chặt chẽ tới Vân Hải Thương Sinh quyết, chính vì vậy một khi gặp phải bí pháp Lý Nguyệt Huyền Thông sẽ bị thương càng nặng.
Dựa vào Lý Nguyệt Huyền Thông, Vô Cấu có thể đánh bại Niết Bàn, nhưng đột phá với ba vị Niết Bàn thì chưa đủ.
Vì vậy Vạn Tiên tông bố trí tỉ mỉ chuyện Thực Thần Ngọc Lộ lần này, bọn họ giấu giếm một phần vật liệu, đến lúc đó Yên Vũ lâu chỉ phát hiện hiệu quả của thứ này rất tốt chứ không nhận ra bí mật thật sự bên trong...
Nhưng sau đó Ninh Dạ lại lắc đầu: “Nhưng muốn đối phó với Yên Vũ lâu thì vẫn chưa đủ! Ta tính toán còn phải là vị lão tổ tông của Vạn Tiên tông và Thần Tiêu Lão Tổ đồng thời ra tay mới có thể đối phó được với ba vị Niết Bàn. Nhưng đại đô sứ của Yên Vũ lâu thì sao? Xử lý bọn họ thế nào? Ngoài ra môn phái đỉnh cấp như Yên Vũ lâu chắc chắn vẫn còn hậu chiêu. Ngươi có chắc chỉ dựa vào điều này là thắng được họ không?”
Hương Tích Nguyệt sắc mặt hung ác: “Ngươi tưởng chúng ta không biết à? Nhưng thời gian không chờ ta, không ra tay e là không còn cơ hội.”
“Hả?” Ninh Dạ nhìn cô.
Hương Tích Nguyệt đã nói tới đây cũng thẳng thắn không giấu giếm nữa, nói thẳng: “Sư phụ ta... sắp vũ hóa.”
Hóa ra vị đại lão Niết Bàn của Vạn Tiên tông sắp chết rồi? Chẳng trách... chẳng trách...
Yên Vũ lâu bị trọng thương, đại lão của Vạn Tiên tông sắp vũ hóa, Thần Tiêu Lão Tổ thúc giục ra tay, dưới tầng tầng áp lực, ép Vạn Tiên tông không thể không liều mạng.
Không phải bọn họ không biết ra tay lúc này quá gấp gáp mà là không còn lựa chọn. Bỏ qua cơ hội lần này chỉ e sau này không còn cơ hội.
Nghĩ tới đây, đột nhiên trong lòng Ninh Dạ hơi động: “Ta có thể gặp lão nhân gia đó không?”
“Hả?” Hương Tích Nguyệt ngạc nhiên.
Ninh Dạ đã đặt một bình Bất Diệt tuyền lên bàn: “Đưa cái này cho hắn, có tác dụng hay không thì quay lại nói với ta một tiếng.”
"Đây là..."
“Bất Diệt tuyền.” Ninh Dạ trả lời.
Hương Tích Nguyệt chấn động: “Ngươi là người của Thiên Cơ môn?”
Ninh Dạ mỉm cười: “Ngươi thấy đấy, ta thành tâm muốn kết bạn với các ngươi mà. Thử xem, nếu hữu dụng thì bàn tiếp.”