TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 397: Thần thức khác thường

Trong Tâm Thiện quan, Ninh Dạ và Dương Chí Thiện ngồi đối diện nhau.

Ninh Dạ chú ý thấy phương thức đả tọa của Dương Chí Thiện rất kỳ lạ.

Người khá đả tọa, thường thì theo tâm pháp bất đồng sẽ có thủ ấn tương ứng.

Nhưng Dương Chí Thiện lại không phải như vậy.

Hắn đả tọa trông rất nhàn nhã. Thậm chí hắn còn lấy đồ uống trà ra, tự châm trà nâng trà cho mình, lẳng lặng uống vào.

Nếu không phải thần thuật giúp Ninh Dạ được trong cơ thể Dương Chí Thiện đang dâng trào mãnh liệt, y còn tưởng người này thật sự không để ý tới sinh tử, coi vạn vật như chuyện thường.

Có điều, có lẽ có tu tiên giả như vậy nhưng chắc chắn không phải Dương Chí Thiện.

Bề ngoài bình tĩnh nhưng bên trong là sát khí ngập trời.

Thậm chí hắn đang nghĩ có nên tiện tay bóp chết con kiến trước mặt không.

Hắn không bóp có lẽ vì hắn còn chưa nghĩ ra nên lợi dụng con kiến này như thế nào.

Tiếp xúc với Công Tôn Điệp nhiều, Ninh Dạ cũng từ từ hiểu được người trong Ma môn.

Lòng dạ độc ác, hỉ nộ vô thường, hung hăng thành tính.

Thật ra Công Tôn Điệp cũng là người như vậy, chẳng qua sau khi đi theo Ninh Dạ đã thay đổi rất nhiều.

Đã là người thì thay đổi là bình thường, gần đèn thì rạng gần mực thì đen, Công Tôn Điệp có thể thay đổi vì Ninh Dạ, nhưng không ai có thể thay đổi Dương Chí Thiện.

Nhưng dù sao Ninh Dạ cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Còn cảm thấy căm tức sao Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử vẫn chưa tới, Ninh Dạ đâu có định để hắn tĩnh tọa như vậy.

Y nói: “Dương chưởng giáo bị thương không nhẹ, sao không chữa thương?”

Dương Chí Thiện liếc mắt nhìn hắn, không hiểu vì sao hắn lại hỏi câu này nhưng cũng không ngại ngần gì: “Thủ đoạn của Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử đâu dễ phá giải. Thật ra nếu cho ta thời gian, tối đa mười ngày là phá giải hoàn toàn thủ đoạn này. Khổ nỗi hai tên chuột nhắt kia truy đuổi gắt gao, bản tôn không rảnh được tới một ngày.’

“Nói vậy là trận chiến này chưởng giáo gặp nguy rồi.”

Dương Chí Thiện hừ một tiếng: “Thiên hạ có biết bao người muốn giết bản tôn, nhưng còn xa mới làm được.”

Ninh Dạ nghe được hào khí trong lòng hắn.

Quả nhiên, tên này còn rất tự tin?

Tuy Dương Chí Thiện không phải Quân Bất Lạc, nhưng bị đuổi giết quanh năm suốt tháng, nếu nói không có chút thủ đoạn chạy trốn thì không ai tin, nhưng có thể thủ đoạn này phải trả giá rất lớn, không dễ gì sử dụng.

Ninh Dạ bèn nói: “Nếu chưởng giáo có thủ đoạn rời khỏi, kiến nghị ngài nên dùng sớm thì hơn.”

“Hả?” Dương Chí Thiện nhìn Ninh Dạ.

Ninh Dạ lại nói: “Có một số chuyện, đợi sau mới làm e là không kịp.”

“Ngươi biết cái gì?” Dương Chí Thiện khinh thường: “Thủ đoạn của ta, người ngoài không cách nào lý giải, căn bản không thể tưởng tượng nổi. Không phải ta sợ trả giá quá đắt, chẳng qua chỉ không muốn người ta biết rồi lại nhắm vào đó tính toán mà thôi. Vì vậy cho dù bản tôn có đi cũng phải giết sạch bọn chúng rồi mới đi.”

Ồ?

Hóa ra là thế?

Tức là thủ đoạn ép đáy hòm của ngươi không phải một cấm thuật trả giá cực lớn mà là một loại thủ đoạn nào đó có thiếu hụt rõ ràng, không thể bộc lộ trước mặt người khác? Một khi người khác biết, nhắm vào đó tính toán, rất có thể sẽ vô hiệu?

Thế thì là gì đây?

Ninh Dạ bắt đầu suy nghĩ về thủ đoạn của Ma môn. Ninh Dạ chỉ biết một ít chuyện của Ma môn qua Công Tôn Điệp, nhưng chưa từng nghe nói có thủ đoạn như vậy.

Có lẽ không phải thủ đoạn của Ma môn.

Trong Ma môn có không ít người của môn phái khác, do đủ loại nguyên nhân mà tới gia nhập, nhập môn khi đã có nghề, đương nhiên cũng có đủ thứ thủ đoạn ly kỳ quái dị.

Tuy Dương Chí Thiện lớn lên trong Ma môn, nhưng thân là môn chủ, muốn lấy được một số kỳ môn bí pháp hay bảo vật từ chỗ thuộc hạ cũng không có gì là lạ.

Trong thời gian ngắn Ninh Dạ không tìm được đáp án nhưng Dương Chí Thiện lại cười một tràng dài: “Lão già nhà ngươi đúng là thú vị, sao cứ cúi đầu nói chuyện với a? Ngẩng đầu lên.”

Nói đoạn đã phát động ma công, ép Ninh Dạ ngẩng đầu lên.

Đương nhiên Ninh Dạ không phản kháng được hắn, trong lòng thầm biết mình mà ngẩng đầu chắc thân phận cũng bại lộ, đang định phát động Quang Độn dịch chuyển tức thời thì thấy Dương Chí Thiện chỉ liếc mắt nhìn y một cái rồi nói: “Tu vi của ngươi mạnh hơn những gì ngươi thể hiện một chút, quả nhiên cũng là kẻ giấu tài.”

Ninh Dạ ngạc nhiên.

Không thể nào?

Hắn nhìn ra thực lực chân thật của mình mạnh hơn tu vi nhưng không nhìn ra mình sử dụng Thiên Huyễn thuật?

Vô lý thật!

Thiên Huyễn thuật là bí điển của Ma môn, với tu vi của Dương Chí Thiện chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra.

Ninh Dạ đang mượn ảo trận che giấu, lại có Dạ Thần đan tạo tác dụng ẩn giấu nguyên thần, nhưng cho dù như vậy y vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ sợ Dương Chí Thiện nhận ra mình dùng Thiên Huyễn thuật.

Nhưng vì sao hắn lại không phát hiện?

Hơn nữa hắn có thể phát hiện thực lực của mình cao hơn tu vi, chứng tỏ hắn phát hiện cả tâm pháp nội tình của mình mới đúng!

Cho dù Dương Chí Thiện khổ chiến tới kiệt sức nhưng không thể yếu tới mức đó được.

Ninh Dạ thầm kinh ngạc, ngoài miệng vẫn nói: “Dương chưởng giáo tu vi cao ngút trời, Thường Thư Thành cường đại, chút thủ đoạn của Tâm Huyền sao gạt được ngài.”

Dương Chí Thiện hừ lạnh: “Có thể trấn tĩnh tự nhiên dưới uy áp của ta, sao lại là tu giả Vạn Pháp bình thường được?”

Hóa ra là thế à?

Tức là ngươi không dùng thần thông phát hiện ra mà là dùng phản ứng của ta trước uy áp của ngươi để nhận biết.

Nghĩ tới đây, Ninh Dạ đột nhiên hiểu ra một chuyện.

Lúc trước y dùng Kinh Trường Dạ bám theo Dương Chí Thiện, thế nhưng từ đầu tới cuối Dương Chí Thiện không không phát hiện ra sự tồn tại của Kinh Trường Dạ.

Đương nhiên là vì sau khi Kinh Trường Dạ xuống nước đã vào Thiên Cơ điện.

Nhưng theo lý mà nói, chỉ riêng thời gian ngắn ngủi hắn ở trên mặt nước, với tu vi của Dương Chí Thiện đáng lý phải phát hiện ra.

Nhưng sự thật là Dương Chí Thiện không chỉ không phát hiện ra Nam Ca Tử và Thủy Tinh Tử mà còn không phát hiện ra Kinh Trường Dạ.

Còn tới bây giờ, hắn còn không nhận ra Ninh Dạ có vấn đề.

Thần thức!

Thần thức của người này có vấn đề!

Tu vi lên tới cảnh giới Niết Bàn, thần thức hùng mạnh tới mức kéo xa ngàn dặm, thần thông thông thiên cũng phải dựa vào thần thức để thi triển.

Nhưng cứ nhìn biểu hiện của Dương Chí Thiện hiện tại, hoàn toàn không giống một cường giả cảnh giới Niết Bàn mà tối đa chỉ ở tầng cấp Vô Cấu. Thật ra thần thông chân chính của hắn là dùng ma khu thi triển, cái gọi là Chứng Đạo Ma Hài cũng vậy, cũng vì thế nếu đại chiến hắn buộc phải hóa thành Thiên Ma Pháp Thân.

Nhưng vì sao lại như vậy?

Chẳng lẽ Dương Chí Thiện không phải bản thể? Không phải Niết Bàn?

Đương nhiên không thể.

Ninh Dạ khẳng định người trước mặt chính là Dương Chí Thiện, uy áp cường đại và cảm giác áp bách nặng nề đó không thể là giả được.

Vậy vì sao hắn lại có thiếu hụt nghiêm trọng như vậy?

Ninh Dạ quan sát kỹ lưỡng hắn, vô thức giải trừ một chút hiệu quả ảo thuật.

Ảo thuật của Ninh Dạ đã đại thành từ lâu, thứ duy nhất có thể phá ảo thuật của y chính là thần thức.

Nếu cố tình quan sát, ảo thuật của y khó mà lừa dối đại lão Niết Bàn quá lâu.

Nhưng bây giờ ảo thuật yếu bớt mà Dương Chí Thiện hoàn toàn không phản ứng.

Ninh Dạ lại triệt tiêu một chút, chỉ thấy Dương Chí Thiện vẫn tự rót trà tự uống, dường như không có cảm giác gì về bên ngoài.

Quả nhiên có vấn đề!

Ninh Dạ nhìn chằm chằm vào Dương Chí Thiện.

Dương Chí Thiện phát hiện ánh mắt khác thường của y: “Sao ngươi lại nhìn ta?”

Ninh Dạ đáp: “Dương chưởng giáo, chỗ ta có một hạt đan dược, có lẽ có thể giảm bớt thương thế của ngài.”

Nhưng Dương Chí Thiện chỉ cười: “Không cần, thương thế của ta không quan trọng. Nhưng còn ngươi... nếu ngươi đã có duyên với ta, ngươi cũng khá hợp tác. Ta thấy tuy ngươi đã già nhưng cũng có chút thiên phú, hay là để ta ban cho ngươi một hạt đan được đi.”

Nói xong đã lấy ra một viên đan được, đưa vào tay Ninh Dạ.

“Đây là...”

“Dưỡng Thần đan của Ma môn, sau khi sử dụng có thể gia tăng cường độ thần hồn, rất có ích cho chuyện vượt ải của ngươi trong tương lai.” Dương Chí Thiện nở nụ cười hiền lành, cứ như thật sự chiếu cố Ninh Dạ.

Trong lòng Ninh Dạ lại dâng lên cảm giác nguy cơ.

Bao giờ ông đây chỉ là một lão già nát rượu, không dịu dàng đáng yêu cũng chẳng xinh xắn động lòng người, đâu có đáng cho ngươi khoản đãi như vậy?

Hơn nữa Ma môn có Dưỡng Thần đan lúc nào? Ma môn dùng thân chứng đạo, thần hồn hóa ma, làm gì có dưỡng thần.

Lại thêm thần thức của ngươi hiện tại, quá có lỗi với danh tiếng Dưỡng Thần đan.

Đợi đã!

Ninh Dạ đột nhiên nghĩ ra điều gì, lại nhìn Ninh Dạ, ánh mắt đầy phức tạp.