TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Cơ Điện

Chương 398: Ảo ảnh của Yên Vũ

“Sao nào? Không dám dùng à? Sợ bản tôn làm hại ngươi?” Dương Chí Thiện cười híp mắt nói: “Có phải nghĩ nhiều quá không? Với tu vi của bản tôn, nếu muốn hại ngươi, cần gì dùng thủ đoạn này?”

Ha ha, câu này nói với người khác còn có thiên địa.

Ninh Dạ mỉm cười, nhận lấy Dưỡng Thần đan: “Nếu vậy, lão phu xin nhận lấy. Nếu có thể sống sót qua trận chiến lần này, nhất định sẽ lễ bái tạ ơn chưởng giáo trọng thưởng.”

“Không cần lo vấn đề sống sót.” được to: “Trận chiến này, bản tôn sẽ bảo đảm tính mạng cho ngươi.”

Ninh Dạ lấy làm lạ: “Làm sao đảm bảo?”

“Ta dạy ngươi một pháp môn, có thể tạm thời khiến thân thể mình cứng hơn kim cương, không bị ngoại lực ảnh hưởng, nhưng trong thời gian này không thể di chuyển, y như người chết. Thế nhưng không sao cả, hết thời gian sẽ tự khôi phục.”

“Hóa ra là thế. Vậy thi đa tạ chưởng giáo!” Ninh Dạ cúi người.

Dương Chí Thiện búng ngón tay một cái, một luồng thần niệm tiến vào thức hải của Ninh Dạ.

Quả nhiên là một pháp môn giả chết nào đó.

Nhưng pháp môn giả chét này cường đại hơn loại bình thường vô số lần, trong lúc giả chết cường độ thân thể sẽ tăng cường gấp bội, dư âm của tiên pháp thần thông bình thường, chỉ cần không đánh trực diện thì rất khó làm tổn thương tới thân thể, nhưng lại tiêu hao nguyên thần bản thân.

Dương Chí Thiện cũng không giấu giếm: “Pháp môn này tiêu hao nguyên thần bản thân, vì vậy cần có Dưỡng Thần đan che chở. Ngươi dùng nó rồi sang một bên nghỉ ngơi đi.”

“Đa tạ chưởng giáo!” Ninh Dạ đứng thẳng dậy, đi sang góc, không dùng Dưỡng Thần đan ngay mà suy đoán pháp thuật giả chết này trước.

Dương Chí Thiện nhíu mày, muốn thúc giục nhưng lại sợ y nhìn ra vấn đề. Sau khi dùng Dưỡng Thần đan xong còn phải vận pháp môn để hấp thu, không thể ép buộc được.

Nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy Ninh Dạ có hành động gì.

Dương Chí Thiện không nhẫn nhịn nổi: “Sao còn chưa dùng thuốc?”

Ninh Dạ trả lời: “Dùng ngay đây!”

Nói xong đã bỏ viên Dưỡng Thần đan kia vào trong miệng.

Thấy y nuốt viên đan dược xuống, Dương Chí Thiện mới mỉm cười: “Tốt lắm, nếu thế ngươi có thể chết được rồi.”

Nói đoạn vung ống tay áo, Ninh Dạ lập tức ngã thẳng xuống, không còn hơi thở.

Xong xuôi mọi chuyện, Dương Chí Thiện mới đứng thẳng dậy, ra khỏi đạo quan.

Y ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phương xa đã xuất hiện bóng dáng hai người Nam Ca Tử.

Dương Chí Thiện hạ giọng hừ một tiếng, đã hóa thân thành Thiên ma, thân thể lập tức phóng đại, trở thành người khổng lồ hùng vĩ, xuất quyền đánh về phía Nam Ca Tử.

Quyền này kéo theo sóng gió ngập trời, khí thế hùng hồn, Nam Ca Tử lập tức phát hiện điểm khác biệt so với lúc trước, còn có vẻ muốn tìm đường sống trong chỗ chết.

Đối mặt với công kích như vậy, Nam Ca Tử cũng không dám đối đầu, đã tỏa ra phong vân, tạo thành pháp lực vô biên bảo vệ bản thân, đồng thời Thủy Tinh Tử làm dấy lên sóng biển vô biên, không ngừng cuốn tới.

Dương Chí Thiện cười lạnh nói: “Bản tôn chuẩn bị kỹ lưỡng, còn đi vòng vèo lâu như vậy nhưng các ngươi vẫn phát hiện ra trước, bố trí sẵn sàng. Bái phục, bái phục!”

Thủy Tinh Tử lấy làm lạ, chúng ta đâu có đoán trước được ngươi sẽ tới đây?

Đúng là Yên Vũ lâu có một số chuẩn bị nhắm vào Dương Chí Thiện, nhưng không bao gồm Tâm Thiện đảo, vì Thanh Ngọc Bồ Đề không phải vật duy nhất có thể kiềm chế TÌnh Ti khiên, cũng không phải thứ tốt nhất, vì vậy Yên Vũ lâu phòng bị ở những nơi quan trọng hơn.

Còn Dương Chí Thiện cũng biết điều này nên lựa chọn một Tâm Thiện đảo với tỷ lệ bị Yên Vũ lâu chú ý thấp nhất.

Nhưng chính vì vậy, cho dù bọn Thủy Tinh Tử đã đoán trước kết quả, Dương Chí Thiện cũng không lấy làm lạ, chỉ cảm thấy đám người này tâm tư kín kẽ, ngay cả Thanh Ngọc Bồ Đề mà cũng đưa vào danh sách đề phòng.

Thủy Tinh Tử chẳng buồn để ý tới hắn, trực tiếp hô lên một tiếng, chỉ thấy mây gió nổi lên bốn phía, lại có một đám người xuất hiện.

Dương Chí Thiện thấy vậy hừ một tiếng: “Thẩm Phi Vân, Đường Tật Phong, Lục Nguyên Đường, được lắm, các đại đô sứ còn sống của Yên Vũ lâu đều tới nơi này rồi hả?”

Ba người mà hắn vừa gọi tên chính là ba đại đô sứ cảnh giới Vô Cấu của Yên Vũ lâu, trong đó Thẩm Phi Vân, Đường Tật Phong là thành viên lâu năm trong Yên Vũ lâu, Lục Nguyên Đường thì sau khi thăng cấp lên Vô Cấu mới gia nhập.

Còn đám người Lý Song Long tu vi chưa đủ nên không tới.

Ngoài ba người này ra còn hơn một trăm người áo lam, tu vi chỉ từ Vạn Pháp sơ kỳ tới trung kỳ, nhưng ai ai cũng cầm bình ngọc.

So với ba vị đại đô sứ, Dương Chí Thiện để ý tới một trăm người áo lam này hơn.

“Nguyên Lâu vệ! Được lắm, không ngờ các ngươi bạo tay như vậy!”

Mỗi môn phái đều có tu sĩ đặc biệt của mình, thường gọi là chiến tu, tồn tại chỉ vì chiến tranh.

Đa số những người này tư chất chỉ có hạn, Vạn Pháp là điểm cuối của họ nhưng cả trung thành lẫn nghị lực đều ra cao, nguyện liều mạng chịu chết vì môn phái. Tuy tu vi chỉ ở cỡ trung nhưng giỏi về liên thủ, thích hợp xung phong theo chiến trận, là lực lượng có thể dùng số lượng để bù đắp thiếu hụt.

Hắc Bạch bí vệ của Hắc Bạch thần cung, Nguyên Lâu vệ của Yên Vũ lâu đều là loại tu sĩ như vậy.

Nếu nói cảnh giới Niết Bàn là cột trụ chống đỡ đại môn phái, quyết định độ cao của môn phái, thế thì cảnh giới Vô Cấu và chiến tu quyết định độ cứng của môn phái.

Nếu có đủ số lượng chiến tu, thậm chí có thể đối đầu với Niết Bàn.

Lúc này hơn một trăm Nguyên Lâu vệ xuất hiện, ngay cả Dương Chí Thiện cũng phải chấn động.

Cho dù trong Nguyên Lâu vệ, những người này cũng là tinh anh, tay cầm một loại bảo vật gọi là Thanh Tịnh Lưu Ly bình, mỗi người một cái, có thể liên kết tu vi, thậm chí liên kết linh lực tinh thần của tất cả mọi người.

Khi bọn họ cùng liên thủ, tuy phân bố khắp tám hướng nhưng lại như hóa thân thành một người, ngưng tụ thành khí thế hùng hậu, còn thể hiện khí phách cường đại không kém gì Dương Chí Thiện.

“Hừ, cuối cùng vẫn không lừa được các ngươi.” Dương Chí Thiện hừ một tiếng nói.

Thủy Tinh Tử cười ha hả: “Dương Chí Thiện, chút âm mưu quỷ kế đó của ngươi mà đòi lừa gạt chúng ta? Muốn dùng Thanh Ngọc Bồ Đề suy yếu Tình Ti khiên của ta? Nằm mơ đi, Nguyên Lâu vệ, dùng Ma La ấn!”

Một trăm hai mươi tám Nguyên Lâu vệ đồng thời ra tay, Chư Thiên La ấn pháp của Yên Vũ lâu đã được phát động, một trăm hai mươi tám thủ ấn ngưng tụ giữa không trung, tạo thành một dấu chưởng hùng vĩ như tiên phật giáng thế, từ trên không giáng thẳng xuống.

Ma La ấn!

Đây là đại thần thông mà chỉ cường giả Niết Bàn trong Yên Vũ lâu mới có thể thi triển, nhưng thời khắc này lại bị Nguyên Lâu vệ chỉ có cảnh giới Vạn Pháp thi triển vượt cấp. Thiên địa cũng theo đó biến sắc, toàn bộ bầu trời ảm đạm không chút ánh sáng, thậm chí Dương Chí Thiện còn cảm giác được bản thân như trúng thần thông đoạn tuyệt thiên địa, cảm ứng đối với thiên địa cũng suy yếu đi nhiều.

Hắn cười ha hả nói: “Ma đạo trên người, cho dù ngươi ngăn cách thiên địa thì đã sao?”

Nói đoạn xuất quyền đánh ra, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Đúng như hắn đã nói, Ma môn tu pháp là chủ yếu tu luyện bản thân, rất giống với Cực Chiến đạo, ngăn cách thiên địa ảnh hưởng rất ít lên họ.

Nhưng mục đích của Thủy Tinh Tử không phải ở đây.

Ngay lúc Dương Chí Thiện xuất thủ, Ma La ấn biến mất, hóa thành tia nước vô biên, quanh quẩn trên không trung ung, liên miên bất tuyệt. Dương Chí Thiện chỉ cảm thấy quyền này như đánh vào bị bông, tất cả mọi linh lực đều bị đánh tan, càng không thể tạo ra hiệu quả gì.

“Yên Ba Vụ Ẩn, Thu Vũ Mạn!” Dương Chí Thiện hừ một tiếng.

Yên Vũ lâu giỏi nhất là ẩn nấp biến hóa, Yên Ba Vụ Ẩn thần thông tu tới chỗ thâm sâu nhất thì khi xuất thủ cực kỳ xảo quyệt. Một trăm hai mươi tám tên Nguyên Lâu vệ trông thì như sử dụng Ma La ấn nhưng thực chất lại dùng một loại thần thông khác là Thu Vũ Mạn, dùng nhu khắc cương, vừa vặn khắc chế linh lực hùng vĩ vô biên của Dương Chí Thiện.

Ngay cả Ninh Dạ cũng thấy chấn động.

Về mặt bản chất đây cũng là một loại ảo thuật, chẳng qua phương thức sử dụng của hai bên hoàn toàn bất đồng.