Nghe Ninh Dạ nói vậy, Khương Hồng Hào biết hỏng chuyện rồi.
Ninh Dạ nói không sai, kế hoạch lúc đầu của hắn là tập trung bồi dưỡng Lữ Dực, đợi mình đạt tới Niết Bàn đỉnh phong, không còn đường tiến bộ, khi đó Lữ Dực ít nhất cũng là Vô Cấu, hắn sẽ phóng thích mảnh vỡ, khắc dấu đạo tắc.
Làm như vậy, tuy chưa chắc đã lưu lại toàn bộ đạo tắc của mảnh vỡ lên đó, nhưng ít nhất có thể giữ được một bộ phận, để mình chậm rãi hấp thu.
Thế nhưng trận chiến hôm nay rơi vào nguy hiểm, Khương Hồng Hào không thể không thử nghiệm hấp thu Lữ Dực sớm hơn.
Danh hiệu Đại Đỗ Thiên Tôn của Khương Hồng Hào không phải hư danh, trong thân thể hắn cũng có một không gian độc lập, tuy không mênh mông như Thiên Tằm, không huyền ảo như Tu Di ốc nhưng ít nhất có thể đặt Lữ Dực vào trong rồi chậm rãi luyện hóa, sau đó lại mượn lực lượng không gian và đạo tắc, cưỡng ép mở đường hầm không gian để trốn thoát.