“Ai da! Nàng nhẹ tay chút. Đau quá!”
Vị Ương phủ.
Ninh Dạ nằm nhoài trên giường đá, để Trì Vãn Ngưng bôi thuốc cho mình.
Trì Vãn Ngưng không nhịn được bật cười: “Có phải thần thông bí thuật gì, thương tích trớ chú gì đâu, chàng tự dùng tiên pháp chữa trị là được, sao cứ đòi bôi thuốc làm gì?”
“Phí lời, chẳng phải để nàng ấy xem cho vui à?” Ninh Dạ hừ một tiếng nói “Nàng biết mà, chiến đấu giữa tu giả có lúc hệt như trẻ con đánh nhau. Không phải chỉ đánh cho sướng tay mà sau đó cũng phải nhìn cho sướng mắt, nhất định phải thấy đối thủ kêu rên lăn lộn trên giường mới thấy thỏa mãn. Hiếm khi Lâm Lang Thiên đại tiểu thư của chúng ta phát uy, đương nhiên ta phải giúp cô ấy thỏa mãn rồi. Đáng tiếc... chỉ dữ với người mình thôi.”