Khoảnh khắc đao quang lóe lên, Chung Vạn Hào không khỏi kinh ngạc: “Ninh thượng tiên?”
Cảnh tượng này khá giống khi Ninh Dạ xuất thủ.
Nhưng ngay sau đó hắn đã khôi phục tinh thần, chiến đao múa lên, chém lên quang nhận kia. Chỉ nghe một tiếng “cạch” vang lên, không ngờ bảo đao nhất phẩm trong tay Chung Vạn Hào lại vỡ vụn.
Dư uy của quang nhận chưa giảm, chém trúng Chung Vạn Hào, Chung Vạn Hào bay thẳng ra ngoài.
Dung Thành vung tay lên, nắm lấy Chung Vạn Hào, xoay vài vòng trên không trung, nhẹ nhàng hóa giải bảy tám phần lực lượng mà Chung Vạn Hào phải chịu. Chung Vạn Hào lập tức hạ xuống đất, nhìn trước ngực mình, chỉ thấy vết chém kia sâu tới tận xương, với thân thể cường hãn của mình mà trong lúc nhất thời không thể khôi phục như cũ.