Một tiểu nhân với khuôn mặt thống khổ, thần sắc vặn vẹo, giống như là bị cực hình nghiêm khắc gì đó. Một tiểu nhân khác thì có thần sắc quỷ dị, rõ ràng bị xích sắt xuyên qua thân thể, nhưng lại nhếch miệng cười to, vô cùng điên cuồng.
Hai tiểu nhân trông rất sống động, giống như người sống phiên bản thu nhỏ, nhìn người không hiểu phát.
“Hình như đã từng thấy trường mâu này ở đâu...” Lý Dịch nhìn chằm chằm cây trường mâu hư ảo trôi nổi giữa không trung, không khỏi trầm ngâm.
Một cảm giác déjà vu.
Trí nhớ của hắn rất tốt, chỉ là trong lúc nhất thời nhớ không ra đã gặp nó ở đâu, cần nhớ lại suy tư một phen.