“Trương Lôi, ngươi cũng chỉ là tu vi Linh Giác Cảnh, một câu nói đã muốn cho Dương Nhất Long ta bó tay chịu trói?”
Giờ phút này con ngươi Dương Nhất Long lóe ra quang mang, một cỗ khí tức kinh người tản mát ra, chung quanh lóe ra bạch quang, tựa như lôi điện chạy quanh thân, hơn nữa chỉ là khí thế bộc phát, ghế ngồi chung quanh không chịu nổi, nhao nhao rạn nứt, vỡ nát, bị một cỗ năng lượng không nhìn thấy quấy thành bột mịn
“Cục điều tra chúng ta chính là làm việc như vậy, như thế nào, không phục sao?” Trương Lôi nhếch miệng cười.
“Nhất Long, bình tĩnh một chút.” Dương Tiến thấy tình cảnh này, vội vàng khuyên bảo.
Sợ lúc này Dương Nhất Long và Trương Lôi đánh nhau.