Trên chiến trường, khí thế tuyệt đối không thể kém hơn đối thủ.
“Vũ phu giận dữ? Trước đó ta đã thấy được ở Kim gia võ quán, các ngươi vũ phu giận dữ chỉ là lấy đầu đập đất, không đáng để lo.” Lý Dịch ngồi ở trên lưng ngựa, cất tiếng cười to, buông thả tùy ý.
“Lấy đầu đập đất? Ngươi dám làm nhục ta như vậy?” Hàn Tiến gầm thét, đỏ ngầu cả mắt, hận không thể giơ chưởng lên đánh tới.
Lý Dịch thu lại mặt cười, lên tiếng trả lời: “Làm nhục ngươi? Trong mắt ta các ngươi chỉ là xương khô trong mộ thôi, nói như vậy sao có thể tính là làm nhục ngươi, bây giờ cút sang một bên cho ta, để cho Hàn Thiên Bảo tới.”
“Đừng tưởng rằng ngươi là luyện khiếu cao thủ thì ta sợ ngươi, nếu hơn hai mươi vị luyện huyết vũ phu, hơn một trăm vị luyện cốt luyện tủy hảo thủ Hàn gia võ quán chúng ta cùng nhau vọt lên, chưa hẳn không thể kéo ngươi xuống ngựa, một khi ngươi hao hết khí lực, cuối cùng cũng sẽ chết.” Hàn Tiến hạ quyết tâm thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành.