Lão bộc hơi hơi híp mắt, hắn cảm nhận được khí thế khác thường trên người của cao thủ trẻ tuổi này, bên trong tiếng cười đó ẩn chứa sự tùy tiện khó mà nói được.
Sau đó Lý Dịch thu lại tiếng cười, lập tức nói ra: "Vương hầu tướng lĩnh, chẳng phải trời sinh? Ta một quyền đánh ra, khiến cho đế vương nhuốm máu, chỉ là một cái vương hầu đệ tử tính là gì? Mệnh của hắn có cứng như quyền của ta không?"
Vương hầu tướng lĩnh, chẳng phải trời sinh?
Lúc này, con ngươi lão bộc này đột nhiên co rụt lại, câu nói này giống như một đạo sấm sét giữa trời quang nổ vang trong óc của hắn.
Trên đời này thật sự có vũ phu vô pháp vô thiên như vậy, dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy sao? Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì còn như thế nào nữa, chẳng phải là sẽ khiến cho thiên hạ chấn động hả?