“Đi tìm mấy người sư phụ tụ hợp a, thuận tiện thương nghị chuyện trùng kiến võ quán một chút.”
Bây giờ Lý Dịch không lo lắng cưỡi một thớt tuấn mã màu đen, hành tẩu trên đường phố Tam Dương Thành, ở phía sau hắn, một con Bát Bảo Lộc khoẻ mạnh một đường đi theo, loại sơn trân này đã là tinh quái nhất lưu, linh trí rất cao, hoàn toàn không cần lo lắng sẽ lạc đường, làm mất.
Dung Nương đang đi bên cạnh lên tiếng nói ra: “Bây giờ đoán chừng sư phụ đã giải cứu hết những đệ tử khác ra, chỉ là bây giờ hắn đang ở đâu thì ta không biết, nếu như muốn tụ hợp lại với sư phụ thì phải tốn chút thời gian.”
“Dù sao bây giờ cũng không có việc gì, coi như là dạo phố, đi một vòng Tam Dương Thành đi, đây là lần đầu tiên ta tới Tam Dương Thành, đối với nơi này cũng có chút hiếu kỳ, Dung Nương sống ở đây bao lâu?” Lý Dịch nói.
“Ta từ nhỏ đã sống trong Tam Dương Thành, đã có hai mươi bảy năm, đối với Tam Dương Thành ta rất quen thuộc, nếu như đại sư huynh muốn đi du ngoạn ta có thể thay đại sư huynh dẫn đường.” Dung Nương nói.