"Ninh Vũ, nếu như ngươi muốn sống rời khỏi thành phố Thiên Xương thì ngoan ngoãn đi làm nhiệm vụ, lập công giảm hình phạt, đừng nghĩ đến báo thù, giết người, về phần kỳ vật đã mất đi mà ngươi nói thì cũng đừng nhớ thương nữa, chuyện kỳ vật không cần biết là thật hay là giả, nó đã không thuộc về ngươi, ngươi phải chấp nhận hiện thực này, rất nhiều cơ duyên sượt qua người, không có chính là không có, không cần cứ nhớ mãi không quên, người sống thì phải nhìn về phía trước."
Hắn chân thành dạy bảo một phen, hi vọng cô em họ này có thể giải khai khúc mắc, hoàn toàn tỉnh ngộ.
Dù sao Ninh Vũ có tiềm lực tu tâm rất không tệ, đáng bồi dưỡng.
Nếu như không phải như thế, hắn cũng sẽ không cố ý chạy tới thành phố Thiên Xương một chuyến trợ giúp Ninh Vũ làm nhiệm vụ.
"Anh họ, ta, ta hiểu. . . chuyện Lý Dịch hẳn là nên dừng ở đây, dây dưa nữa sẽ không tốt cho bất cứ người nào, cho dù ta giết được Lý Dịch thật thì kỳ vật cũng không thu lại được, bây giờ Lý Dịch tiến bộ nhanh đến dọa người, bây giờ ta cũng phải thừa nhận, ta đã không bằng hắn. . . rõ ràng lúc trước chỉ tùy tiện gọi một tên tiểu tử bình thường ở khu phố cũ tới, ai mà ngờ được sau đó hắn chiếm kỳ vật, giết lão Nha, cưỡi lên trên đầu của ta, chuyện này khiến ta có chút không tiếp thụ được."