Lý Dịch bỗng nhiên dừng, đột nhiên thấp giọng quát, đồng thời toàn thân căng thẳng.
Xung quanh tĩnh mịch, một chút tiếng động cũng không có, chỉ có gió đêm lạnh lẽo thổi qua, nơi này ngoại trừ một mình hắn ra thì không có người khác, những người tu hành khác cũng đã rút lui khỏi khu nguy hiểm, giống như vừa rồi dư quang nhìn lướt qua chỉ là ảo giác của Lý Dịch.
Thế nhưng Lý Dịch lại không cho là như vậy, hắn tin tưởng trực giác của mình.
Hơn nữa trong thời khắc sắp rút lui khu nguy hiểm, người tu hành sẽ thả lỏng, nếu như hung hiểm chi vật đó chọn động thủ trong lúc này, chắc chắn sẽ đắc thủ.
"Còn không ra, muốn tránh tới khi nào?"
Lý Dịch quát lần nữa, con ngươi nhanh chóng tìm tòi.
Tuy ánh mắt của hắn mở ra linh môi, cũng có thể nhìn ban đêm, nhưng lại không có chức năng thấu thị, xung quanh có rất nhiều xi măng tạp nhạp, kiến trúc vỡ vụn, có thứ gì muốn trốn thì cực kỳ dễ.
Lý Dịch không có vội vã hành động mà bình tĩnh lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích, đồng thời bắt đầu học tập Đào ca, thử phân tích tình huống hiện tại.
"Hung vật đó một đường đi theo, lặng yên không một tiếng động, không có trực tiếp ra tay nói rõ hung vật đó thực lực cũng không mạnh lắm, nếu như thật sự coi ta là con mồi có thể tùy ý nắm thì đã ra, không cần phiền toái như vậy."
"Cho nên, ta cũng không cần e ngại."
Nghĩ tới đây, hắn hít sâu một hơi, sau đó thân thể có chút trầm xuống, hai tay bóp quyền chậm rãi giơ lên.
Bất tri bất giác, Lý Dịch dùng ra quyền giá trước đó sư phụ dạy hắn.
Lý Dịch bày quyền giá, thân hình trầm ổn, cảnh giác bốn phía.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Hết thảy vẫn bình tĩnh.
Không biết qua bao lâu.
Chợt.
Một tiếng gầm trầm muộn vang lên sau một khối xi măng nhô ra.
Thứ ẩn núp trong bóng tối không kiên trì nữa, chậm rãi dạo bước đi ra.
"Hóa ra là con ác hổ đó." Lý Dịch nhìn thấy bóng dáng đó, con ngươi ngưng tụ, nghĩ đến con hổ trước đó một đường truy sát mình tiến vào phố quỷ.
Nhưng mà không giống như trước đó là con ác hổ này miệng đầy máu tươi, răng nanh nhô ra còn mang theo vài miếng quần áo vỡ vụn, tựa hồ trong thời gian Lý Dịch biến mất, nó đã thành công săn giết mấy người tu hành, cái bụng đói xẹp lép cũng ăn đến tròn lên, ánh mắt cũng càng thêm hung ác.
Bưu ăn no, có vẻ như là sức chiến đấu sẽ mạnh hơn, cũng càng hung hãn hơn.
"Không ngờ được là qua lâu như vậy mà thứ này còn nhìn chằm chằm ta không thả, xem dáng vẻ này, ta muốn rời khỏi khu nguy hiểm thì không tránh được phải đấu với nó một trận."
Giờ phút này, Lý Dịch hiểu.
Thứ này đã để mắt tới mình, bây giờ mình chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đánh chạy nó, hoặc là đánh chết nó. Nếu không mình sẽ bị con ác hổ này canh chết ở chỗ này, đừng hòng an toàn rời đi.
Hơn nữa bây giờ hắn đã bỏ qua thời gian tốt nhất để rút lui khỏi khu nguy hiểm, cũng đừng hi vọng có người tu hành khác giúp đỡ, bây giờ hết thảy đều phải dựa vào chính mình mới được.
Đã hiểu tình cảnh của mình bây giờ, ánh mắt vốn khẩn trương của Lý Dịch lập tức trở nên lạnh lẽo. Một ý nghĩ điên cuồng liều mạng và cầu sinh chơi liều dần dần tuôn ra.
Ác bưu gầm nhẹ, con mắt nhìn chòng chọc Lý Dịch, thân thể hơi hạ xuống, không ngừng lại gần.
Nó đã săn giết ba người tu hành.
Thậm chí trong đó còn có một người mở ra linh môi.
Có kinh nghiệm thành công, con ác bưu này xác lập vị trí của mình trong chuỗi thức ăn trong mảnh đất này, giờ phút này nó đã coi Lý Dịch là thức ăn của mình, không có chuyện sẽ buông tha cho hắn.
Lý Dịch bày quyền giá, bốn bề yên tĩnh, xương sống căng cứng, lực tự lên, đề phòng cẩn thận.
Hắn không có kinh nghiệm động thủ, cũng là lần đầu tiên đối phó hung thú như vậy, nói không khẩn trương là giả, cho nên hắn không có chủ động xuất kích, miễn cho lộ ra sơ hở, chỉ chờ đối phương động thủ trước.
"Phải bình tĩnh, có kiên nhẫn, không thể gấp, bây giờ ta đã không phải là ta trước đó, chắc chắn ta có thể đối phó nó." Lý Dịch không ngừng ám chỉ mình, gia tăng lòng tin của mình.
Giờ phút này, ác bưu vẫn không ngừng rút ngắn khoảng cách với Lý Dịch, đồng thời tìm kiếm góc độ thích hợp tiến công.
Chỉ cần một kích, răng nanh sắc bén của nó có thể cắn nát cổ con mồi trước mắt.
Một người một bưu, giằng co với nhau.
Nhưng mà theo khoảng cách thong thả giảm bớt, khí tức nguy hiểm cũng càng nồng nặc.
Cho đến một khoảnh khắc, khoảng cách giữa ác bưu và Lý Dịch đã rút ngắn đến cực hạn.
Một loại cảm ứng xuất hiện.
Ác bưu cảm nhận được thời cơ xuất thủ, gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt xông ra ngoài, chỉ trong một nháy mắt đã chạy nhào tới trước mắt Lý Dịch, miệng thú tràn đầy răng nhọn mở ra, chỉ cần cắn xé một cái là có thể khiến cho hắn lập tức mất mạng.
"Chính là giờ phút này."
Giờ phút này Lý Dịch cũng gầm nhẹ, con ngươi hắn phát quang óng ánh, mặt đất dưới chân đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm nặng, đường xi măng rắn chắc rạn nứt từng khúc.
Kình tự lên, thông qua chân, đầu gối, eo, xương sống, cuối cùng lại truyền lại đến trên nắm tay, giờ phút này lực lượng toàn thân hội tụ thành một cỗ, ngưng tụ không tiêu tan.