TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Khuynh Chi Hậu

Chương 91: Giúp đỡ (2)

Giống như đom đóm, có vẻ như là một loại năng lượng không xác định.

Hắn thử tiếp xúc một chút nhưng không cảm thấy gì.

Sau khi có người đi qua, những đốm sáng đó lại bay đi, giống như bụi dưới ánh mặt trời.

"Sau khi mở linh môi, trong tầm mắt luôn nhìn thấy một số thứ không bình thường, có lẽ sau một thời gian nữa thì sẽ quen." Lý Dịch lắc đầu, cũng không để ý. Hắn đi tới cửa, mở cửa lớn ra, trở về ngôi nhà quen thuộc của mình.

"Cha, mẹ, con về rồi."

Như thường lệ, hắn lên tiếng chào hỏi trong ngôi nhà tĩnh mịch rồi bật đèn khiến khung cảnh tối tăm trở nên sáng sủa hơn một chút.

Lần này kiếm được tiền, Lý Dịch không còn phải tiết kiệm tiền điện nữa, có thể sang hơn một chút.

Đến phòng ngủ.

Lý Dịch kiểm tra khoang chữa bệnh.

Nhìn thấy cha mẹ mình nằm trong khoang chữa bệnh mấy năm như một, Lý Dịch thở dài, khéo léo cầm hai lọ dịch dinh dưỡng số 10 lên thay.

“Không biết khi nào hai người mới tỉnh lại, nhưng bây giờ các ngươi không cần lo lắng cho ta, con trai các ngươi đã kiếm được tiền, mua một hộp dịch dinh dưỡng, không còn phải lo lắng hết thức ăn nữa, trong thẻ của ta đã tiết kiệm được hai mươi triệu, ta muốn giữ số tiền này lại để tu hành. Khi việc tu hành của ta tiến triển, ta sẽ tìm cách kiếm nhiều tiền hơn sau đó chúng ta có thể rời khỏi khu phố cũ, vào khu ổn định sống.”

"Nhà chúng ta đã vượt qua được thời điểm khó khăn nhất, sau này nhà chúng ta sẽ ngày càng hạnh phúc hơn."

"Được rồi, không nói nữa, con trai của các ngươi phải đi tu hành, thời gian rất eo hẹp, ta không thể lãng phí."

Sau khi trò chuyện với cha mẹ chốc lát, Lý Dịch khỏi phòng.

Trước khi tu hành, hắn kiểm tra điện thoại của mình.

Phát hiện trong nhóm gia đình có một tin nhắn, nội dung như sau: “Haha, con trai ta không phải là ăn bám, nó sắp mở ra linh môi, không bao lâu nữa thì sẽ thành một người tu hành.”

“Là con của bác hai.” Lý Dịch chợt nhớ tới chuyện này.

Nhưng mà đứa bé nhà bác hai thiên phú tu hành cũng không cao cho lắm, bởi vì hắn ở nhà mấy năm rồi, bây giờ cho dù trở thành người tu hành nhưng tốc độ này có chút chậm.

Phải biết rằng hắn chỉ tu hành mới có một tháng mà đã đột phá từ một người bình thường đến Linh Môi Cảnh.

Tất nhiên, Lý Dịch có thể có được tốc độ tu hành nhanh như vậy là nhờ có sự trợ giúp của kỳ vật không trọn vẹn, cả hai không thể so sánh với nhau được, hẳn là tốc độ tu luyện của đứa bé nhà bác hai mới là tốc độ tu luyện của người bình thường.

Sau đó, bác hai lại gửi một tin nhắn cho mọi người trong nhóm gia đình: “Vì tương lai của Lý gia chúng ta, hy vọng mọi người sẽ ủng hộ việc tình huống của Lý Việt, sau này khi Lý Việt có tương lai, chắc chắn sẽ báo đáp mọi người.”

"Chúc mừng."

"Giúp đỡ người tu hành là một điều tốt, nếu có tiền đồ thì tất cả mọi người cũng sẽ được nhờ."

"Tháng này ta chỉ có bấy nhiêu tiền thôi, đừng ngại ít, tháng sau ta sẽ cho nhiều hơn."

"Lý Việt đã trở thành người tu hành? Thật tốt quá. Sau này có Lý Việt ở đây rồi, chúng ta không sợ bị người ta ức hiếp nữa."

Chẳng bao lâu, trong nhóm có người bắt đầu chuyển tiền, có người hai nghìn, có người năm nghìn, có người mười nghìn, có người thậm chí còn chuyển một trăm nghìn.

Dù sao bọn họ đều là họ hàng, hỗ trợ lẫn nhau là chuyện bình thường.

Hơn nữa, nếu có một người tu hành chân chính thì dù là ai thì bằng mọi giá cũng phải thể hiện chút mặt mũi, nếu không cho một chút gì thì sẽ dễ làm mất lòng người khác.

Lý Dịch nhớ lại khi cha mình tu hành, người thân trong nhà cũng đóng góp một số tiền, tuy không nhiều nhưng vẫn là một ân huệ, nhưng tiếc là bây giờ cha hắn trở thành người thực vật, không thể báo đáp những họ hàng này. .

Bây giờ hắn phải trả lại món nợ ân tình này.

Nghĩ đến đây, Lý Dịch trực tiếp chuyển ra số tiền hai trăm ngàn.

"Lý Dịch, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Không phải còn phải chăm sóc cha ngươi sao? Số tiền này ngươi hãy lấy về đi, gia cảnh của ngươi càng khó khăn hơn, càng cần tiền hơn.” Bác hai để lại một đóng dấu chấm hỏi, đồng thời hắn cũng không dám nhận số tiền lớn như vậy.

Mọi người đều biết Lý Dịch là một đứa trẻ ngoan, trong nhà còn phải nuôi hai người thực vật, cuộc sống của hắn không hề dễ dàng.

Nếu như lấy số tiền này thì không biết sẽ bị những người khác nói thành cái gì.

"Không thành vấn đề, gần đây ta kiếm được một ít tiền nhờ làm việc cho Tiêu thúc, ta cũng hy vọng trong gia tộc xuất hiện một người tu hành, sau này đường ca phát đạt mong sẽ được chiếu cố nhiều một chút.” Gửi tin nhắn xong, Lý Dịch buông điện thoại xuống.

Số tiền mà hắn chuyển đi hàm ý trả ân tình lớn hơn là đầu tư.

Nhìn thấy Lý Dịch nói như vậy, rốt cuộc nhà bác hai cũng chịu nhận tiền.

Mọi người đều biết rằng việc tu hành rất tốn kém, hơn nữa tất cả mọi người đều là người bình thường, không đủ khả năng để bồi dưỡng được một người tu hành, bọn họ chỉ có thể thông qua phương thức góp vốn từ thân bằng hảo hữu để bồi dưỡng ra được một người tu hành.

“Nếu ta nói ta cũng đang tu hành thì không biết những người thân này cũng sẽ ủng hộ ta không?” Lý Dịch nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng rồi hắn lắc đầu.

Chuyện mình tu hành càng ít người biết thì càng tốt. Sau khi có được kỳ vật không trọn vẹn, hắn có được tốc độ tu hành quá nhanh, dễ khiến cho người khác nghi ngờ, vì thế, tốt nhất là nên giấu kín chuyện này.

Xử lý xong những chuyện vặt vãnh này, Lý Dịch bắt đầu tu luyện.

Đầu tiên hắn mở một lọ dịch dinh dưỡng hoàng kim, lấy cốc ra đó rồi uống vào.

Điều này nhằm giúp cơ thể không bị đói do thiếu chất dinh dưỡng trong quá trình tu hành.

"Vị ngon, hơi ngọt, sảng khoái, rất thoải mái, đây hẳn là mùi vị của tiền."

Lý Dịch liếm cốc, sau đó nhắm mắt ngồi xuống, điều chỉnh hơi thở, bắt đầu nhập định.