"Đừng cho là ta không biết ngươi nghĩ như thế nào, học xong môn quyền thuật này ngươi có thể cầm đi bán, lấy được ích lợi đâu chỉ một tỷ, như thế nào cũng là Lý Dịch thiệt thòi." Lâm Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Nhưng mà Dương Nhất Long ngươi phải nhớ kỹ, làm người làm việc chớ quá mức, hôm nay ta và Lý Dịch tình thế yếu hơn ngươi, bị thua thiệt ngầm, chúng ta nhận, sau này nếu như tình thế nghịch chuyển thì ngươi cũng đừng trách tại sao chúng ta không nể tình."
"Ta làm người làm việc tự nhận là công đạo, là ngươi quá đáng." Dương Nhất Long nói ra: "Đồ đã đến, cầm đi đi, từ nay về sau chỗ này của ta không chào đón ngươi."
Lúc này, chủ quản Từ Minh đã đi thang máy xuống, tay hắn cầm một cái rương.
"Lúc cần đi ta sẽ đi, ngươi cho rằng ta muốn ở chỗ của ngươi sao? Thứ ngươi cho rốt cuộc có đáng tiền hay không thì ta phải kiểm hàng mới biết được." Lâm Nguyệt cầm lấy cái rương từ tay Từ Minh, mở ra, lập tức sầm mặt lại.
Trong rương chỉ là một bộ y phục.