Lần này sau khi Lý Dịch ngủ say, trực tiếp mơ một giấc mơ rất chân thực, mà lại có chút ly kỳ.
Trong mơ, hắn ở trong một vùng tăm tối, mà ở chỗ sâu hắc ám, giống như có một người vội vàng gọi mình.
Đó là thanh âm của một nữ tử, mà lại rất quen thuộc.
Đây không phải nữ nhi của sư phụ Triệu Qua, Triệu Xuyến, Triệu cô nương?
“Dịch đại ca, Dịch đại ca, hu hu, quá tốt rồi, cuối cùng ngươi cũng đáp lại ta. . .” cảm xúc của Triệu Xuyến rất không đúng, ở trong mộng cảnh nàng đang khóc, dường như rất thương tâm.