Bởi vì lần này tiến vào khu nguy hiểm, bên cạnh không có đồng đội, cũng không có số lớn người tu hành đồng hành, cho nên Lý Dịch cực kỳ cẩn thận, ánh mắt của hắn bốc lên ánh sáng trong bóng đêm, cả người giống như một con báo săn khỏe mạnh, nhanh chóng và chững chạc dọc theo một con đường tương đối an toàn đi xuyên qua thành thị bị bỏ hoang.
Lý Dịch hai tay ôm chặt súng ngắm, hắn đã lên đạn, thậm chí còn trang bị ống nhắm độ chuẩn cao, xung quanh phàm là có nguy hiểm gì tập kích mình thì hắn sẽ không chút do dự nổ súng.
Cái vũ khí có thể săn giết sinh vật siêu phàm này mang tới cho hắn cảm giác an toàn rất lớn.
“Phố quỷ cách tuyến phong tỏa cũng không xa, con đường này ta từng đi qua, xem như có kinh nghiệm, chỉ cần vận khí không phải quá kém thì hẳn là ta sẽ không đụng tới nguy hiểm.” Trong lòng của hắn thầm nghĩ.
Dù sao Đào ca đã chết đi nói, sinh vật siêu phàm cũng có ý thức lãnh địa, hơn nữa bình thường sẽ không tùy tiện thay đổi lãnh địa, từ lần trước ra vào khu nguy hiểm đến lần này, khoảng thời gian cũng không dài, bởi vậy con đường an toàn trước kia còn có thể dùng.