"Ghê tởm, súc sinh ngươi." Dung Nương tức giận đến một quyền đập vào trên người hắn, đánh hắn thổ huyết.
"Trương Dã, nếu là ngươi chỉ là vì Quan Tài Chi, sau khi trộm xong thì bỏ đi là được rồi, đâu cần phải hãm hại toàn bộ Triệu thị võ quán." Triệu Qua đi tới, sắc mặt tái xanh, hắn không oán Trương Dã đánh cắp Quan Tài Chi, chỉ hận người này cố ý tản tin tức mình thụ thương, dẫn tới võ quán thế lực còn lại ra tay với Triệu thị võ quán.
Trương Dã miệng đầy máu lên tiếng nói ra: "Sư phụ, ngươi sống đến từng tuổi như thế lẽ nào cũng không hiểu đạo lý hay sao? Ta làm ra chuyện khi sư diệt tổ như thế, Triệu thị võ quán bất diệt, sau này ta có thể sống yên ổn được hay sao? Hoặc là không làm, hoặc là làm tuyệt. . . . hơn nữa người khiến cho ta hạ quyết tâm làm ra chuyện như vậy chính là sư phụ ngươi.”
"Vì sao nói như vậy?" Triệu Qua nhíu mày: "Mặc dù bình thường vi sư nghiêm khắc nhưng từ trước tới nay chưa từng đối xử tệ bạc với ngươi.”
"Sau khi đi phố quỷ một chuyến, sư phụ ngươi thu Lý Dịch làm đệ tử quan môn, khi đó ngươi thay đổi, đối với những đệ tử như chúng ta thì ngươi càng thiếu kiên nhẫn, không phải mắng chửi chúng ta vụng về thì ghét bỏ tư chất chúng ta quá kém, miệng còn thường xuyên nói dịch chi thần dũng, thiên cổ không hai. . . khi đó ta biết ngay sớm muộn gì cũng có một ngày ngươi sẽ giao lại Triệu thị võ quán cho hắn, mà ta, cho dù là trở thành tọa quán lại có thể thế nào? Bất quá là cả một đời phụ thuộc thôi."