Lý Dịch nói ra: "Nhưng mà thứ này ta còn có một ít, Lâm tỷ, ngươi xem, nếu không tìm con đường bán? Thứ này ta không cần dùng để kéo dài tính mạng, mặc dù cha mẹ ta là người thực vật nhưng mà bọn họ đều là người tu hành, cũng còn trẻ, tuổi thọ rất dài. . . . . nếu như bán đi đổi lấy tiền vốn tu hành thì sẽ có trợ giúp lớn cho chúng ta bây giờ."
"Bán đi?" Lâm Nguyệt khẽ giật mình, sau đó cũng bị đề tỉnh.
Đúng a.
Thứ này chỉ có thể diên thọ nửa năm, đối với người tu hành tuổi trẻ thì không có tác dụng gì, mặc dù trân quý nhưng cũng là gân gà, ai sẽ thiếu nửa năm một năm tuổi thọ đó, hơn nữa bây giờ thành phố Thiên Xương nguy cơ tứ phía, dùng tiền tăng thực lực lên mới là việc cấp bách, cầm thứ này không phát huy được giá trị, chỉ uổng phí.
"Nói rất đúng, hẳn là bán đi, hơn nữa nên bán một cái giá cao." Lâm Nguyệt nói ngay.