Sau đó, trong một góc trong vườn bách thú truyền đến động tĩnh lớn.
Nơi đó bụi đất khuấy động, bóng người xuyên thẳng qua, từng cây cổ thụ tráng kiện ngã xuống, khí tức tràn lan khiến cho toàn bộ động vật trong vườn bách thú kinh hãi thấp thỏm lo âu, phát ra trận trận quái khiếu.
Trong một góc tối trong vườn bách thú, một trận chiến đấu giữa sinh vật siêu phàm và người tu hành diễn ra.
Chỉ là tất cả đều không có liên quan gì đến Lý Dịch.
Hắn và Trương Cao được Đào ca dẫn dắt, ngồi chồm hổm trên tầng cao nhất của một tòa nhà hoang, quan sát bốn phía.
"Hết thảy đều rất bình thường, ít nhất bên chúng ta không có dị thường gì, như vậy rất tốt, bảo trì như vậy, trời vừa sáng chúng ta có thể rời đi." Giờ phút này Đào ca thu hồi ánh mắt, hắn không dám quan sát quá nhiều, bởi vì trong khu nguy hiểm, hắn không dám nhìn chăm chú nơi xa quá lâu, sợ bị một vài thứ bắt được ánh mắt của hắn, từ đó đi tìm tới.
Giờ phút này Lý Dịch lên tiếng hỏi thăm: "Đào ca, vừa rồi cây đao trong tay ngươi rất đặc biệt? Ngươi luyện đao pháp a?"
"Cây đao này không có gì đặc biệt, vật liệu thép đặc chủng chế tạo, chỉ đắt một chút mà thôi, ta mua chỉ là vì phòng thân thôi." Đào ca lại ngồi xuống, nói chuyện phiếm: "Ta không biết đao pháp gì, chỉ là dựa vào khí lực và độ chính xác vung chặt mà thôi."
"Không biết đao pháp? Người tu hành bình thường dựa vào thủ đoạn gì ứng đối kẻ địch?" Lý Dịch kinh ngạc hỏi.
Đào ca nở nụ cười nói: "Người mới ngươi đúng là cái gì cũng đều không biết, ta hỏi ngươi, cái gọi là đao pháp, quyền pháp trong thế giới chúng ta đều dùng để làm gì?"
"Đánh nhau, giết người." Lý Dịch suy nghĩ một chút lập tức lên tiếng trả lời.
Đào ca gật đầu nói: "Không sai, võ thuật sinh ra chính là vì hỗ trợ chém giết giữa người và người, ngươi cảm thấy thứ đồ này đặt ở trên thân người tu hành thích hợp sao? Người tu hành lực lượng, tốc độ, phản ứng, thậm chí sinh mệnh lực đều vượt xa người bình thường, nếu như ở cổ đại, người tình huống chúng ta chính là người tu tiên."
"Võ thuật của người bình thường dùng trên người tu tiên giả chính là một chuyện cười, giống như chiến tranh diễn biến, cổ đại chiến tranh dựa vào vũ khí lạnh, cho nên diễn sinh ra đao thương kiếm kích một loạt các loại binh khí, mà chiến tranh hiện đại dựa vào vũ khí nóng, cho nên mới có các loại vũ khí như súng ống, đạn đạo vân vân."
"Nếu như chiến tranh hiện đại, có người còn đi huấn luyện đao binh, cung tiễn thủ để bọn họ lên chiến trường, vậy chẳng phải là khiến cho kẻ địch cười chết sao? Đạo lý giống như vậy, người tu hành cũng không có khả năng tốn thời gian học tập những võ thuật phổ thông đó, nếu như ngươi có thể thôi diễn võ thuật đến cảnh giới thuật thì coi như ta chưa nói gì hết. Nhưng mà bây giờ ta chưa từng nghe nói có ai có thể làm được chuyện này."
Đào ca nói nói, sau đó nở nụ cười.
"Nhưng mà còn có một tình huống ngoại lệ, đó chính là thứ bọn họ luyện không phải là võ của thế giới này mà là cao võ từ thế giới khác lưu truyền tới."
Nhưng sau đó, Đào ca không cười nữa, sau đó tiếp tục nói: "Lý Dịch, ta biết ngươi muốn nói cái gì, chính là thế giới chúng ta không có thuật tương xứng với người tu hành mà thôi, trên thực tế, vấn đề này không chỉ là ngươi nghĩ ra, tất cả người tu hành đều nghĩ đến, bởi vì sự kiện trời nghiêng mới đi qua mười năm thôi."
"Thời gian mười năm, thế giới của chúng ta còn chưa đủ để diễn biến ra thuật thành thục, trước đó ta nói, ta mua cây đao này chỉ là vì phòng thân thôi, dù sao bây giờ đa số người tu hành còn không có tiến hóa thân thể đến cứng hơn lưỡi của cây đao này, hơn nữa cái thứ này dễ bán, nếu như ta có đường thì ta muốn dùng súng ống hơn."
"Có súng không dùng thì sao có thể tính là người tu hành."
"Vừa rồi nếu như ta khiêng một thanh Gatling, như vậy ta có thể bắn quái vật nhện đó lủng thành cái sàng, sao có thể để cho đồ chơi đó chạy được."
"Nhưng đao cũng tốt, thương cũng được, đều chỉ là một loại quá độ, không có cách nào hoàn toàn thích ứng thế giới của chúng ta, bởi vì trong thế giới chúng ta cho dù đao tốt cũng không thể phá được phòng ngự vảy của sinh vật siêu phàm, súng pháo cho dù có mãnh liệt như thế nào đi nữa cũng không giết chết được lệ quỷ kinh khủng, thậm chí có chút sinh vật siêu phàm tự mang trường năng lượng, chỉ đi ngang qua thì có thể hủy diệt thành thị."
"Như vậy thì chẳng phải là người tu hành rất vô năng?" Trương Cao hiếu kì hỏi.
"Không, người tu hành chúng ta có vô hạn khả năng."
Đào ca tiếp tục hút thuốc, lên tiếng nói ra: "Ta nghe Dương Nhất Long nói qua, người tu hành trong thế giới chúng ta có thể thích ứng với bất luận một loại 'Thuật' nào, đồng thời đều có thể phát huy uy lực của thuật đến cực hạn, chỉ là chúng ta thiếu 'Thuật', dùng một câu nói trong tiểu thuyết võ hiệp để hình dung thì người người trong số chúng ta đều là cao thủ nội công thâm hậu, nhưng đều không biết võ công."
"Cho nên chúng ta chỉ có thể tìm tòi và tự sáng tạo?" Lý Dịch hiếu kỳ nói.
"Không sai, ví dụ như là Mục Kích, chính là người tu hành Linh Môi Cảnh chúng ta tự sáng tạo thuật, sau đó cấp tốc lưu truyền ra, dù sao người tu hành Linh Môi Cảnh có số lượng nhiều nhất, luôn có một số người có thể chơi ra một điểm trò mới ở cảnh giới này, nhưng càng về sau, số lượng tiến hóa giả lại càng ít, cho nên dựng dục ra thuật cũng càng ít đi."
Đào ca cau mày hút thuốc, bởi vì nhàn rỗi nhàm chán cho nên mới phổ cập thêm kiến thức cho Lý Dịch và Trương Cao.
"Đúng rồi, mới vừa nói đến Dương Nhất Long, ta nghe người tu hành khác nói Dương Nhất Long thu được một số thành quả nghiên cứu mới nhất của người tu hành, sau đó lấy truyền thuyết thần thoại làm linh cảm, dùng khí cổ xưa làm nguyên mẫu, lục lọi ra một loại thuật thuộc về mình."
Chợt Đào ca lại nhớ ra cái gì đó, mở miệng nói một câu như vậy.
"Đó là thuật như thế nào?" Lý Dịch truy vấn.
Đào ca cười ha ha nói: "Ta nào biết được, ta cũng chỉ nghe nói mà thôi, có một người tu hành Linh Môi Cảnh tên là Hạ Quân, lúc trước hắn vô tình nhìn thấy Dương Nhất Long diễn luyện trong sân luyện võ ở dưới đất trong tòa nhà lúc trước, đương nhiên, hắn cũng không chỉ nói với một mình ta, rất nhiều người đều biết, nhưng mà Dương Nhất Long cũng không có so đo cái gì, dù sao vấn đề này cũng không giấu được."