TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Khuynh Chi Hậu

Chương 56: Sinh vật siêu phàm (3)

Bị công kích trí mạng như thế này, sinh mệnh của sinh vật siêu phàm mới bắt đầu cấp tốc tàn lụi, nhưng cho dù là sắp chết đi thì đầu lâu vỡ ra thành hai nửa vẫn nhúc nhích trên mặt đất, đồng thời phát ra tiếng quái khiếu ríu rít.

"Tần Tình, ngươi sao rồi."

Dương Nhất Long không tiếp tục để ý tới hung vật đang giãy dụa trước khi chết, hắn lao thẳng đến bên người đồng đội.

"Không, không chết được, nửa người dưới của ta không có tri giác." Tần Tình thân thể mềm nhũn nằm rạp trên mặt đất, hiện ra một tư thế quái dị.

Dương Nhất Long vội vàng kiểm tra thương thế của Tần Tình, lại nhịn không được sắc mặt hơi đổi một chút.

Tần Tình phía sau máu thịt be bét, bị móng của hung vật lấy đi gần nửa thân thể, xương cột sống bị xoắn nát, nếu không phải người tu hành có sinh mệnh lực ương ngạnh, thương thế như vậy chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

"Xương sống vỡ vụn mấy đốt, thương thế có chút nặng, cũng may nội tạng không có sao, không sao, chỉ cần an toàn trở về thì có thể trị hết, chỉ tốn một chút tiền mà thôi, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ giúp ngươi chữa trị tốt." Sau đó trong đầu Dương Nhất Long nhanh chóng tự hỏi các loại phương án chữa bệnh, sau đó có chút nhẹ nhàng thở ra.

Người tu hành đang tiến hóa, hệ thống chữa bệnh trên thế giới cũng đang ngày càng thay đổi.

"Như vậy cũng tốt, bây giờ không thể ở lại ở chỗ này, mùi máu tươi sẽ hấp dẫn những hung vật khác đến đây, phải tranh thủ thời gian rút đi." Tần Tình sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn lý trí như cũ.

"Được."

Dương Nhất Long khẽ gật đầu, hắn đã không có khí lực săn giết những hung vật khác, nhất định phải kịp thời rút lui khỏi nơi này, nếu không lại gặp hung hiểm khác thì hai người bọn họ đều không thể nào sống sót rời khỏi khu nguy hiểm này.

Hắn nhanh chóng cõng Tần Tình lên, định thu thập xong thi thể đó rồi rời đi nơi này.

Nhưng giờ phút này.

Trong vườn thú hoang bị bóng tối bao trùm lại vang lên tiếng gầm thét, tiếng gào của đủ loại mãnh thú khác nhau.

"Không đúng, trước khi chết, tiếng kêu ríu ríu của quái vật đó là để truyền lại tin tức nào đó cho các loại mãnh thú xung quanh." Tần Tình kịp phản ứng, trông thấy quái vật đầu dê thân người đó còn đang quái khiếu ríu rít, bỗng cảm thấy không ổn.

"Ta cũng đã nhìn ra."

Dương Nhất Long đã hiểu, lập tức bổ đao, khiến cho quái vật đó ngừng quái khiếu, sau đó đóng gói thi thể lại rồi mới cấp tốc rút lui.

Giờ phút này Lý Dịch còn không biết bọn người Dương Nhất Long đã thành công săn giết một con sinh vật siêu phàm, bây giờ hắn và Đào ca còn có Trương Cao vẫn theo kế hoạch, thành thành thật thật đóng ở điểm quan trắc này, cảnh giác dị thường chung quanh.

"Hai giờ, một chút động tĩnh cũng không có, quá nhàm chán." Lúc này, Trương Cao ngáp một cái, cảm thấy ủ rũ.

Dù sao dưới tình huống cảnh giác cao độ rất dễ mệt mỏi.

"Nếu như các ngươi mệt thì nghỉ ngơi một chút, mấy giờ còn lại ta canh chừng, nếu gặp tình huống đặc biệt ta sẽ gọi các ngươi." Đào ca vừa hút thuốc vừa lên tiếng nói.

Lý Dịch lên tiếng trả lời: "Ta canh gác với Đào ca ngươi đi, bây giờ ta rất tinh thần, không có chút mệt mỏi nào."

"Không cần nghiêm túc như vậy, vừa rồi ta xem tầm vài vòng, nơi chúng ta rất an toàn, thứ duy nhất khiến cho ta có chút lo lắng là con quái vật nhện trước kia bị ta đuổi đi." Đào ca nhíu nhíu mày: "Không thể giết chết, nói không chừng sẽ lưu lại tai hoạ ngầm gì."

"Chờ một chút, nghe, có tiếng gì."

Nói đến đây, chợt Đào ca vẻ mặt khẽ động, nghiêng tai hướng về phía trước nghiêm túc nghe.

Nơi xa, trong thành khu bị bóng tối bao trùm mơ hồ truyền đến tiếng dã thú gào thét và tiếng gầm gừ, trừ cái đó ra, còn có một số động tĩnh dị thường quanh quẩn, đồng thời những tiếng này đang nhanh chóng tới gần.

Tích tích!

Cùng lúc đó, điện thoại di động của Đào ca vang lên, đó là một tin nhắn quan trọng: Nhiệm vụ hoàn thành, lập tức rút lui khỏi khu nguy hiểm.

Nhìn thấy tin nhắn này, sắc mặt Đào ca lập tức đột biến, hắn lập tức ném tàn thuốc đi, quát khẽ: "Đoán chừng Dương Nhất Long săn giết hoàn thành, nhanh, chúng ta phải tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này, ta có một loại dự cảm, lần này sợ là chúng ta sẽ gặp được nguy hiểm."

"Cái gì?" Trương Cao đột nhiên giật mình.

"Vậy còn chờ gì. Đi nhanh lên đi." Lý Dịch nói.

Giờ phút này Đào ca không có chút do dự nào, quay người dọc theo lộ tuyến vừa rồi cấp tốc rút lui.

Thấy hắn lo lắng như thế, hai người Lý Dịch cùng Trương Cao cũng không dám có bất kỳ sơ suất nào, lập tức theo sát phía sau.

Ba người cấp tốc xuống lầu đồng thời cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài lầu càng ngày càng lớn, có đồ vật gì đang nhanh chóng tới gần phía bên này.

"Thứ có thể sống sót trong khu nguy hiểm không có một dạng nào là đơn giản, chờ một lúc nữa cho dù gặp được tình huống như thế nào, cứ chạy là được, sau đó dựa theo đường cũ trở về, chỉ cần rời khỏi khu phong tỏa thì an toàn, những hung vật đó bình thường sẽ không chết cắn không thả."

Đào ca làm người còn rất trượng nghĩa, lúc này vẫn không quên căn dặn hai người mới một chút.