TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Khuynh Chi Hậu

Chương 57: Rơi xuống và chạy trốn

Nhưng mà hắn vừa mới nói xong.

Thân hình bỗng nhiên ngừng lại, ngạnh sinh sinh ngừng bước chân trong hành lang.

Giờ khắc này, con ngươi ba người đột nhiên co rụt lại, trong nháy mắt lông tơ đứng thẳng, trong nháy mắt một cỗ ý lạnh từ bàn chân vọt khắp toàn thân.

Trước mắt, trên vách tường hành lang lại có thêm hơn mười đạo bóng dáng quỷ dị, những bóng dáng đó làn da hiện ra màu xám đen, hòa làm một thể với hoàn cảnh chung quanh, trên thân mọc ra mấy cánh tay khô gầy thon dài, bọn chúng như nhện xuất hiện trên mặt đất, trên trần nhà, trên mặt tường, đồng thời không ngừng bò, hơn nữa một đường tiến lên, lặng yên không một tiếng động, nếu không phải giờ phút này bắt gặp thì sợ là những quái vật này bò đến tầng cao nhất cũng sẽ không bị phát hiện.

"Vừa rồi chỉ đánh chạy một con, bây giờ ở chỗ này lại có nhiều như vậy." Giờ phút này, Đào ca cũng sợ hãi không thôi.

Số lượng như thế, khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Lần này nếu như bị vây quanh, chắc chắn là hẳn phải chết không nghi ngờ.

Nhưng mà còn không đợi ba người có hành động thì trong hành lang phía trước, đám quái vật hình người tựa như nhện đó phát hiện mấy người, trong nháy mắt động tác lập tức tăng nhanh, lấy một cái tốc độ bất khả tư nghị nhanh chóng chạy tới gần chỗ bọn họ.

"Mau trốn."

Lúc này, trong lòng mấy người chỉ có một cái ý nghĩ như thế.

Đào ca dẫn đầu kịp phản ứng, hắn chợt xoay người, thân thể bạo phát ra lực lượng mạnh mẽ, ý đồ lấy tốc độ nhanh nhất kéo ra khoảng cách giữa hai bên.

Nhưng mà hắn vừa quay người lại, mặt tường bên người đột nhiên nổ vỡ ra, một cánh tay khô gầy quái dị đột nhiên xuất hiện đánh thẳng đến đầu của hắn.

"Cái gì?"

Đào ca vừa hãi vừa sợ, hắn vạn lần không ngờ được là quái vật như thế này không chỉ có trong hành lang, trong tầng lâu bên cạnh cách nhau một bức tường cũng có.

Không còn kịp rồi!

Giờ phút này trong đầu Đào ca chỉ có một cái ý nghĩ như thế.

"Ầm!"

Sau một khắc, đầu Đào ca bị trọng thương, thân thể của hắn lập tức mất đi cân bằng, đâm vào trên bậc thang bên cạnh, máu tươi lập tức phun ra ngoài, trong nháy mắt trước mắt tối đen, sau đó chỉ cảm thấy xung quanh đỏ tươi.

Ong ong!

Đào ca thân thể chập chờn, lỗ tai vù vù.

Nhưng bản năng cầu sinh, hắn vẫn vội vàng lấy ra thanh khảm đao màu đen đó, vung chém lung tung.

Nhưng mà không có chặt trúng cái gì, nghênh đón hắn là vô số bàn tay đáng sợ từ trên đỉnh đầu rơi xuống.

Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn.

Lý Dịch trông thấy cả người Đào ca bị quái vật màu xám đen đó nuốt hết, thân thể bị xé rách loạn thất bát tao, máu tươi nhuộm đỏ toàn bộ hành lang.

"Một vị người tu hành Linh Môi Cảnh lại chết như vậy?"

Hắn hãi hùng khiếp vía, cũng không dám chậm trễ nửa phần, sau đó lập tức bỏ chạy, chỉ là hắn lựa chọn lộ tuyến chạy trốn cũng không phải là rút về lên trên lầu mà là một đầu chui vào tầng lầu sau lưng.

"Lý Dịch." Trương Cao ánh mắt hoảng sợ, lộ tuyến của hắn lại là chọn đường cũ lui về, trong hành lang hai người rời xa nhau.

Hắn muốn thay đổi lộ tuyến đi theo Lý Dịch cùng trốn nhưng mà bây giờ đã không còn kịp rồi.

Quái vật sau lưng đã đuổi theo, bây giờ chậm trễ chỉ sẽ chết thảm hại hơn.

Nhìn thấy thân ảnh Lý Dịch biến mất, Trương Cao cắn răng một đường phi nước đại.

Hai người có thể sống sót hay không chỉ có thể đều bằng bản sự.

Nhưng mà mặc dù hai người phân tán mà chạy nhưng quái vật lại không có ý buông tha bọn họ chút nào, cũng chia làm hai nhóm truy sát.

"Tới tầng cao nhất chắc chắn phải chết không nghi ngờ, tòa nhà này là kiến trúc cao nhất nơi này, lên lầu chẳng khác nào bị nhốt rồi, cho nên chỉ có thể lựa chọn đường khác rời khỏi đây."

Lý Dịch toàn thân căng cứng, bây giờ hắn như một con báo săn mạnh mẽ đi xuyên qua tầng lầu này.

Sau lưng, tiếng bò kinh khủng liên miên bất tuyệt.

Lý Dịch không dám ngừng chút nào, thực lực của hắn bây giờ ngay cả linh môi cũng không có mở ra, trên người lại không có vũ khí ra dáng, cho dù là một con quái vật hắn cũng không ứng đối được, thứ duy nhất có thể dựa vào chính là thân thể linh hoạt của mình.

Hắn vượt qua tạp vật ngăn cản, nhanh chóng đụng nát cửa kính cường lực, cố gắng hết sức tăng tốc độ chạy trốn.

May mắn bây giờ Lý Dịch có thể nhìn ban đêm, nếu không hắn ngay cả tư cách chạy trốn cũng không có.

Dưới tình huống hắn liều mạng chạy, dần dần kéo ra một chút khoảng cách với quái vật sau lưng, nhưng hắn vẫn không dám thở.

"Nhất định phải rời khỏi tòa nhà này, nếu không sẽ chết ở chỗ này." Lý Dịch hô hấp dồn dập, nhưng đầu hắn vẫn giữ vững tỉnh táo.

"Đi đâu mới có thể chạy đi? Hành lang đã phong tỏa, thang máy lại không ở chỗ này, nếu không có thể thông qua thang máy nối thẳng lầu một... không có thời gian, sắp đi đến tầng cao nhất rồi."

"Cửa sổ."

Chợt, Lý Dịch cắn răng một cái, đi thẳng đến cửa sổ.

Ngay cả chần chờ một chút cũng không có, hắn trực tiếp nắm lấy bệ cửa sổ xoay người nhảy lên.

Nhưng là nơi này là tầng hai mươi mấy.

Rơi xuống từ độ cao này, Lý Dịch chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

Trên thực tế Lý Dịch cũng biết như vậy nhưng hắn không được chọn, đây là một đầu sinh lộ duy nhất.

Bên tai cuồng phong gào thét, hắn đang nhanh chóng rơi xuống.

Nhưng ngay khi Lý Dịch rơi xuống ba bốn tầng lầu, hắn bỗng nhiên duỗi ra cánh tay bắt lấy bệ cửa sổ bên cạnh.

Giờ phút này, thể năng kinh khủng của người tu hành được thể hiện ra.

Xung kích khi rơi xuống bị cánh tay hắn ngạnh sinh sinh chống đỡ cản lại, để Lý Dịch an toàn treo ở bệ cửa sổ.