Nhưng mà chưa kịp thở phào, trên đỉnh đầu vang lên tiếng pha lê vỡ vụn, đồng thời mấy cánh tay màu xám đen từ chỗ cửa sổ hắn vừa nhảy ra đưa ra ngoài.
Quái vật đuổi theo lần nữa, hơn nữa những quái vật này đều biết trèo tường.
"Lại đến."
Lý Dịch cắn răng, buông tay lần nữa.
Thân hình của hắn lại rơi xuống một lần nữa.
Lại là ba bốn tầng lầu, sau đó hắn bắt lấy bệ cửa sổ lần nữa, ổn định thân hình, sau đó hắn buông tay lần nữa.
Một lần lại một lần rơi xuống, khiến cho hắn mỗi lần đều kề cận cái chết bồi hồi.
Phải biết, nếu như có một lần hắn không có nắm vững thì hắn sẽ xong đời.
Nhưng liều mạng như thế này thì hiệu quả cũng rất rõ rệt, hắn kéo dài được khoảng cách với quái vật, đồng thời Lý Dịch cách mặt đất cũng càng ngày càng gần.
Chỉ là mười mấy giây, Lý Dịch đã rơi xuống mười mấy tầng.
Thế nhưng trên đỉnh đầu của hắn, một bầy quái vật lại dọc theo vách tường, lấy một tốc độ kinh người đuổi theo đến, hơn nữa bởi vì không có chướng ngại vật cho nên ở bên ngoài những quái vật này có tốc độ bò còn nhanh hơn trong phòng nhiều.
Khoảng cách giữa hai bên lại bị rút ngắn.
"Ta cũng không muốn chết ở chỗ này." Lý Dịch con mắt phát sáng óng ánh, giữa sinh tử tuyệt cảnh, thân thể của hắn tựa hồ gia tốc tiến hóa cùng thuế biến, ánh mắt của hắn tựa hồ đang mở ra linh môi.
Thế nhưng cho dù như vậy thì cũng có ích lợi gì đâu?
Người tu hành Linh Môi Cảnh Đào ca đã bị xé vỡ vụn, cho dù Lý Dịch có mở ra linh môi thì vẫn không thể trốn thoát được nguy hiểm.
Hắn hạ xuống lần nữa.
Dưới tình huống tuyệt cảnh cầu sinh như thế này khiến cho thân thể của hắn bạo phát ra tiềm lực lớn, hắn dần dần nắm trong tay cường độ khi rơi tự do này, cho nên mỗi lần nắm lấy bệ cửa sổ giảm tốc cũng trở nên thuận buồm xuôi gió.
Không cần cố gắng chuẩn bị, chỉ là buông lỏng tay, thân thể rơi một chút, hắn lập tức hiểu được mình nên làm như thế nào.
Rất nhanh.
Lý Dịch vốn thân ở tầng hai mươi mấy đã thành công rơi xuống tầng năm sáu.
Đến độ cao này, hắn không còn sợ ngã chết nữa.
Một lần buông tay cuối cùng.
Nương theo một tiếng rơi xuống đất trầm muộn, hắn thành công rơi xuống đất.
Thế nhưng những quái vật sau lưng vẫn còn đang đuổi theo hắn, đồng thời cũng dọc theo vách tường bò tới trên mặt đất, cho nên đối với Lý Dịch bây giờ, nguy hiểm cũng không có giải trừ.
Hắn chạy trốn lần nữa, dọc theo con đường đi tới trong trí nhớ để đi về.
Trong khu nguy hiểm, hắn cũng không dám đi loạn, nếu không rất có thể sẽ gặp được hung hiểm khác.
"Lý Dịch."
Ngay lúc này, tầng cao nhất trong tòa nhà sau lưng vang lên một tiếng hết.
Đó là giọng nói của Trương Cao.
Giờ phút này Trương Cao đã chạy trốn tới tầng cao nhất, hắn đứng ở biên giới tường vây, nhìn thấy bóng dáng Lý Dịch, nhưng hắn lại chạy tới tuyệt lộ, không đường có thể đi, trừ phi nhảy xuống.
Bởi vì trên tầng cao nhất, mấy con quái vật đang nhanh chóng bò tới chỗ hắn.
Thân hình Lý Dịch đang chạy trốn có chút dừng lại, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng sau đó hắn tăng nhanh tốc độ lần nữa.
"Lý Dịch, ta đi không được, giúp ta một việc, đem tiền của ta giao cho người nhà ta." Tiếng hét của Trương Cao vang lên, quanh quẩn trong thành thị hắc ám, truyền đến bên tai Lý Dịch.
Lý Dịch không có trả lời, chỉ xiết chặt nắm đấm, giơ cánh tay lên.
Làm ra đáp lại, chẳng khác nào là đồng ý.
Trương Cao từ xa trông thấy, giờ phút này nở nụ cười, đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng chết ở chỗ này.
Ngay lúc hắn chuẩn bị đối mặt nhóm quái vật nhện khủng bố này, một chuyện không thể tưởng tượng được lại xảy ra.
Bốn phía trong tầng cao nhất đột nhiên tràn ngập một trận sương mù, sương mù đó hiện ra màu xanh nhạt, hơn nữa càng lên cao càng nồng đậm, cho đến khi hòa thành một thể với đêm tối, rốt cuộc thấy không rõ lắm.
Quái vật nhện hình người giống như là ngửi được hung hiểm đáng sợ gì, trong lúc nhất thời từ bỏ con mồi sắp tới tay, tranh nhau chen lấn bò xuống dưới lầu, tiếng leo dồn dập vang lên không ngừng.
"Chẳng lẽ kỳ tích phát sinh rồi?" Trương Cao lập tức cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng là rất nhanh, con ngươi hắn đột nhiên co rụt lại, nhìn thấy một chuyện cực kỳ kinh khủng.
Ở trên lầu, một con mắt lớn đột nhiên hiện lên ở trong chỗ sâu trong nồng vụ, con mắt đó giống như là của một loại sinh vật siêu phàm nào đó, bởi vì ở chỗ sâu trong nồng vụ còn mơ hồ có bóng dáng của một con sinh vật cực kỳ lớn, nhưng mà vào thời khắc này, con mắt to lớn này bỗng nhiên hơi chuyển động, ánh mắt nhìn về phía bên này.
"Đó, đó là vật gì?"
Trương Cao bị ánh mắt này khóa chặt, một cảm giác kinh khủng đánh tới, trong nháy mắt bao phủ toàn thân, đồng thời lúc này thân thể đã mất đi tri giác, hơn nữa giống như đang hòa tan.
Không.
Cái này không phải là ảo giác.
Thân thể Trương Cao đang hòa tan thật.
Chỉ mấy giây, thân thể Trương Cao hóa thành một bãi chất lỏng màu xanh lục nhạt, chỉ có quần áo trên người ở lại nguyên chỗ, không có bị ảnh hưởng.
Nồng vụ dần dần tiêu tán.
Bóng dáng kinh khủng đang ẩn nấp trong nồng vụ đó rời khỏi đây, đi vào chỗ sâu trong khu nguy hiểm, vừa khéo đi ngược lại với hướng mà Lý Dịch chạy trốn.