TRUYỆN FULL

[Dịch] Thiên Khuynh Chi Hậu

Chương 59: Mở ra linh môi

"Còn đang đuổi theo ta? Những quái vật này sao cứ đuổi theo ta mãi không chịu buông tha?"

Giờ phút này Lý Dịch liều mạng chạy, không dám dừng lại chút nào.

Hắn phát hiện trên đất bằng, hình như tốc độ của những con quái vật nhện hình người này lại nhanh thêm mấy phần, cứ theo đà này hắn hoàn toàn không có biện pháp còn sống rời khỏi khu nguy hiểm, nhiều nhất đi được nửa đường hắn sẽ bị đuổi kịp, đến lúc đó vẫn là một cái chết.

"Làm sao bây giờ?"

Lý Dịch trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, nhanh chóng suy nghĩ đối sách lần nữa.

Nhưng mà vừa lúc này.

Trên đường phố có hai bóng dáng chui ra, tựa hồ là người tu hành tham dự hành động khác, không biết tại sao cũng đang trốn chạy.

Người kia tựa hồ nhìn thấy Lý Dịch, đầu tiên là chần chờ một chút, sau đó lập tức nhanh chóng chạy tới chỗ hắn.

"Ta tên là Hạ Quân, ngươi là người nào?" Người tu hành đó lên tiếng dò hỏi.

"Hạ Quân?" Lý Dịch lập tức nhớ lại, Hạ Quân này là một vị người tu hành Linh Môi Cảnh, có quen biết với Đào ca.

"Ta là Lý Dịch, Đào ca có nhắc ngươi với ta." Hắn lên tiếng đáp lại.

"Đào ca? Nếu như quen biết thì tốt, tụ hợp với ta, chúng ta cùng nhau liên thủ giải quyết đồ chơi sau lưng, bằng không ai cũng đừng hòng tốt hơn, ngươi yên tâm, săn giết hung thú đó xong chỗ tốt chia ngươi một phần." Hạ Quân nói, đồng thời bóng dáng hắn tới gần Lý Dịch lần nữa.

Lúc này Lý Dịch mới phát hiện sau lưng Hạ Quân này có một con mãnh thú gầm nhẹ truy sát mà tới.

Hóa ra Hạ Quân này cũng gặp phải nguy hiểm.

"Lý Dịch, đừng tin hắn, hắn không phải muốn liên thủ với ngươi, hắn muốn dẫn hung thú đó tới trên người ngươi, để cho ngươi thay hắn tranh thủ thời gian chạy trốn, vừa rồi một đồng sự của ta bị hắn hại chết như vậy, ta không cam tâm, ta chết cũng phải kéo hắn đệm lưng, cho nên ta một đường đi theo hắn, không muốn hi sinh mình giúp hắn dẫn hung thú đó đi."

Chợt, sau lưng Hạ Quân, một vị người tu hành lên tiếng nhắc nhở, có vẻ như hắn cảm thấy mình đã trốn không thoát, không muốn Lý Dịch bước lên vết xe đổ của bọn họ cho nên trước khi chết vạch trần âm mưu hiểm độc của Hạ Quân.

"Cái gì?" Lý Dịch giật mình.

Hạ Quân này lại có ý nghĩ như vậy, quả nhiên là trời sinh tà ác tù nhân.

Nhưng mà.

Lý Dịch quay đầu liếc qua, nhưng mà có vẻ như là phía bên mình nguy hiểm hơn một chút.

Nhưng khi hắn nghĩ như vậy, một tiếng hét thảm quanh quẩn.

Người tu hành đó thể lực chống đỡ hết nổi bị đuổi kịp, trong nháy mắt bị con hung thú đó cắn nát cổ, hơn nữa sau khi hung thú đó giết một người thì cũng không có dừng lại ăn, ngược lại tiếp tục đuổi theo Hạ Quân.

"Ngươi thật đáng chết, đều phải chết, nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Hạ Quân vừa giận mắng vừa chạy trốn.

Nhưng rất nhanh Hạ Quân phát hiện, Lý Dịch nghe được nhắc nhở chẳng những không có quay đầu chạy, ngược lại vẫn hướng phía bên này chạy tới, chuyện này khiến hắn lập tức vui mừng.

Lại có một cái thằng xui xẻo hấp dẫn con hung thú đó, chắc chắn mình có thể sống rời khỏi khu nguy hiểm.

Nhưng rất nhanh, Hạ Quân sắc mặt cứng đờ.

Đó là cái gì...

Hắn nhìn thấy sau lưng Lý Dịch, một đám quái vật hình người nhưng giống như nhện trên thân mọc ra tám cái cánh tay màu xám đen lấy một cái tốc độ kinh người đánh tới, hơn nữa nhìn dáng vẻ còn kinh khủng hơn thứ sau lưng mình rất nhiều.

"Tiểu tử thối, đừng tới đây."

Hạ Quân lên tiếng quát mắng, đồng thời thân hình vội vàng ngừng, sau đó lập tức đổi một phương hướng chạy trốn.

"Ngươi nói cái gì ta nghe không được."

Lý Dịch nhanh chóng tới gần Hạ Quân, nếu như đối phương dụng tâm hiểm ác, như vậy mình cũng không phải chính nhân quân tử.

Nhìn xem ai càng không may hơn.

"Lại tới gần ta, coi chừng ta Mục Kích khiến cho ngươi mất mạng." Hạ Quân uy hiếp nói.

"Ta chết đi ngươi sẽ bị hai đợt quái vật truy sát, ta sống còn có có thể giúp ngươi chia sẻ một chút nguy hiểm, ngươi không sợ chết thì ra tay đi." Lý Dịch hoàn toàn không sợ, vẫn đang đến gần.

Hạ Quân trong lòng vừa tức vừa giận, nhưng hắn vẫn nhịn được không động thủ với Lý Dịch, bởi vì Lý Dịch nói rất đúng, nơi này nhiều một người sống thì thêm một phần an toàn.

Nếu chỉ còn lại một mình mình, như vậy quái vật không có lựa chọn, đều sẽ tới tập kích mình.

"Tiểu tử thối đáng chết." Hạ Quân trong lòng giận mắng, chỉ có thể tăng thêm tốc độ cố gắng hết sức hất Lý Dịch ra.

Nhưng tốc độ chạy của Lý Dịch không kém cỏi hơn hắn chút nào, lại thêm vừa rồi mình làm trễ nải một ít thời gian, dẫn đến chỉ trong chốc lát thì khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị kéo gần lại.

Khẽ dựa gần Hạ Quân, lúc này Lý Dịch cũng thấy rõ ràng hung thú truy kích bọn họ là cái gì, đó là một con hổ đói đến da bọc xương, toàn thân da lông đều tróc ra, thoạt nhìn cực kỳ xấu xí.

Nhưng mà một con ác hổ xấu xí như vậy lại giết hai vị người tu hành, đuổi theo Hạ Quân đầu cũng không dám quay lại.

Đó chắc chắn không phải là hổ bình thường, đoán chừng là một con hổ bước vào tu hành.

Lý Dịch bản năng phán đoán.

"Cút cho ta, đừng tới gần ta." Hạ Quân trông thấy đám quái vật bò tới, lập tức cảm thấy tê cả da đầu, nhịn không được lên tiếng mắng lần nữa.

"Sao ngươi lại không cút đi chứ, ngươi ngăn cản đường đi của ta." Lý Dịch không chút khách khí phản bác.

"Ta thấy là ngươi chán sống, đắc tội ta, cho dù là ra khỏi khu nguy hiểm thì ta cũng sẽ khiến cho ngươi không thể nào còn sống đi về nhà được." Hạ Quân lại lên tiếng đe dọa một lần nữa.

"Nếu như ngươi đã nói như vậy, vậy ta đến đây." Lý Dịch dẫn theo một bầy quái vật sau lưng vọt thẳng tới chỗ của Hạ Quân.

Hạ Quân nhìn thấy Lý Dịch xông lại thật, bị hù đến mặt mũi trắng bệch, chẳng lẽ cái tên khốn này không có sợ con bưu sau lưng mình sao?

Hết cách rồi, hắn chỉ có thể sửa đổi lộ tuyến, không muốn dính vào bầy quái vật sau lưng Lý Dịch.