Người này dẫn theo Lý Dịch xoay trái rẽ phải, sau đó tiến vào một ngõ hẻm, mà rất kỳ dị là ngõ hẻm này rõ ràng cũng không tồn tại trong khu nguy hiểm, hơn nữa kiểu dáng ngõ hẻm này cũng không giống là kiến trúc hiện đại, xung quanh là gạch xanh ngói xám, giống như là lập tức tiến vào cổ đại.
Lý Dịch không nói gì, quan sát đồng thời âm thầm nhớ kỹ lộ tuyến, miễn cho đến lúc đó lạc đường không thể quay về.
Rất nhanh, người này dẫn theo Lý Dịch đi tới một chỗ trong ngõ hẻm, ngừng lại trước cửa.
Cửa là hai phiến cửa gỗ cũ kỹ, phía trên dán hai môn thần phai màu nghiêm trọng, dáng vẻ môn thần đó có chút kì lạ, không phải Tần Thúc Bảo Uất Trì Cung Lý Dịch quen thuộc mà là Thần Đồ Úc Lũy càng thêm xa xưa, hơn nữa văn tự trên cửa cũng không phải văn tự hiện đại, về phần là thể chữ gì thì Lý Dịch cũng không biết, dù sao trình độ văn hóa của hắn không cao, đối với phương diện này cũng không có nghiên cứu.
"Đùng, đùng đùng!" Người mặc áo giấy này gõ cửa gỗ.
Một lát sau.
Cửa gỗ mở ra, phía sau cửa là một vị nữ tử chừng mười bảy mười tám tuổi, nữ tử này tóc búi, mặc váy lụa. Nàng không nói gì, lập tức tránh ra một con đường. Sau đó người này lập tức túm Lý Dịch tiến vào trong. Lúc này thiếu nữ mới vội vàng đóng cửa lại, sau đó gài chốt cửa.
"Cha, ngươi không sao chứ." Đóng cửa lại, thiếu nữ này mới dám mở miệng nói chuyện.
"Không có việc gì, dạo qua một vòng rồi trở lại, không tìm được bán thuốc nhưng nhặt được một hậu sinh đầu óc không quá bình thường trở về." Nam tử trung niên đó vừa nói vừa cẩn thận cởi áo giấy trên người, sợ không cẩn thận dùng sức xé nát.
Đợi đến áo giấy cởi xong, lúc này Lý Dịch mới thông qua lỗ thủng trên khăn trùm đầu thấy rõ người này. Đây là một nam tử trung niên gầy gò, lưng có chút còng, tướng mạo phổ thông, khắp khuôn mặt là nếp nhăn, hơn nữa hắn để tóc bím, ăn mặc giống như là một cổ nhân.
"Nơi này đã không sao, môn thần ở cổng còn chưa hoàn toàn phai màu, còn có thể bảo hộ nơi này bình an, quỷ vật bên ngoài không vào được, ngươi có thể cởi khăn trùm đầu." Nam tử trung niên nói.
Nghe nói như vậy, Lý Dịch lập tức lấy khăn trùm đầu xuống, sau đó há miệng thở dốc một hơi, hắn bị hương vị của khăn trùm đầu đó làm cho khó thở.
"Chậc chậc, đúng là không thiếu cái lạ, một không có hồn du, hai không có mặc áo liệm giả chết, một người sống như thế mà xông vào bên trong phố quỷ, hơn nữa còn còn sống, sao ngươi làm được?" Giờ phút này nam tử trung niên vòng quanh Lý Dịch vài vòng, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không ngừng quan sát.
"Chuyện này nói rất dài dòng, ta bị một con hung thú truy sát, không cẩn thận chạy tới nơi này, khi đến nơi này còn không phải phố quỷ, nhưng mà đi tới thì lạc luôn, không ra được." Lý Dịch giải thích ngắn gọn.
"Ngoài ý muốn a?" Nam tử trung niên khẽ gật đầu: "Cũng miễn cưỡng nghe được, hậu sinh, ngươi tên là gì?"
"Lý Dịch."
"Có tên chữ không?" Nam tử trung niên hỏi lần nữa.
"Tên chữ?" Lý Dịch sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại.
Cổ nhân không chỉ là có tên, còn có tên chữ. Có tên chữ thì chứng minh là người này có gia thế, học thức nhất định, không phải bình dân.
Lý Dịch vội vàng viện một cái: "Tự là: Mạnh Đức."
"Mạnh Đức? Dũng mãnh đức cao chi ý, tên tốt, xem ra ngươi lấy tên cho ngươi cũng không bình thường."
Con mắt nam tử trung niên có chút sáng lên, sau đó khẽ gật đầu: "Lão phu, Triệu Qua, đây là nữ nhi ta Triệu Thiến, bách tính bình thường, không có tên chữ, xấu hổ rồi."
Sau đó hắn chắp tay thở dài, dáng vẻ hổ thẹn.
"Không dám, không dám." Lý Dịch lập tức học theo, lập tức thở dài đáp lễ, đồng thời trong lòng hắn lại đang tự hỏi, mình đi tới thế giới khác thật sao?
Hay là nơi này hết thảy đều là giả, là ảo giác sinh ra trước khi mình chết.
"Triệu Qua chi linh vị."
"Triệu Thiến chi linh vị."
Lý Dịch đi theo hai cha con Triệu Qua đi tới viện đường, lại trông thấy viện đường này bố trí giống như là một linh đường, trên mặt đất rải đầy tiền giấy hình tròn màu trắng, hơn nữa ở giữa còn có hai cỗ quan tài, trước quan tài thiết lập hai cái linh vị, bên cạnh linh vị có một cái lư hương, trước lư hương cắm một nén nhang. Nén nhang đó rất dài, đang chầm chậm cháy, tỏa ra một loại hương thơm kỳ dị.
"Chúng ta thông qua phương pháp giả chết tiến vào phố quỷ, vì giấu diếm âm binh cho nên mới bố trí như thế này, trông thấy hai nén nhang ở giữa kia không? Đó là Ly Hồn Hương, trước khi nén nhang đó đốt xong chúng ta nhất định phải trở lại nơi này nằm vào trong quan tài mới có thể an toàn trở về dương thế, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta cũng chỉ có thể hóa thành cô hồn dã quỷ du đãng trong phố quỷ." Triệu Qua nói.
Mặc dù Lý Dịch không hiểu, nhưng cũng hiểu được một chút, hắn hiếu kì hỏi: "Hung hiểm như thế này, tại sao các ngươi lại muốn tiến vào phố quỷ?"
"Là vì mua thuốc." Triệu Thiến đôi mắt khẽ nhúc nhích, nàng quan sát Lý Dịch.
Triệu Qua tiếp tục nói ra: "Ta bị Âm Thần gây thương tích, thần hồn bị hao tổn, cần Quan Tài Chi làm thuốc mới có thể trị, nếu không không sống quá một con trăng, loại dược liệu này chỉ có trong phố quỷ mới có bán, cho nên ta và nữ nhi ta mới mạo hiểm tiến vào nơi đây."
"Thì ra là thế." Lý Dịch lập tức hiểu được.
Giờ phút này Triệu
"Tập võ?" Lý Dịch lập tức lắc đầu nói: "Không có, tại hạ chưa hề tập võ."
Đầu óc hắn linh hoạt, nhập gia tùy tục, cũng bắt đầu học tập phong cách của bọn họ mà nói chuyện.
"Như vậy thì kì quái, không có học võ thì nào có thể phách như vậy được? Vừa nãy ta túm ngươi, ngươi toàn thân da thịt căng cứng, vô thức ra sức, khí lực không thể tưởng tượng nổi." Triệu Qua quan sát Lý Dịch lần nữa, lòng có chút ngạc nhiên.
"Có lẽ ta trời sinh thần lực." Lý Dịch nói ra: "Bạn ta cứ khen ta, dịch chi thần dũng, thiên cổ không hai."
"Phốc phốc ~!"