Giờ phút này Lý Dịch tiến vào thời gian huyễn tưởng.
Trong đầu toát ra rất nhiều ý nghĩ kỳ kỳ quái quái, bây giờ hắn trải qua nhiều chuyện ly kỳ lắm, trong lúc nhất thời hoài nghi hết thảy không chân thực, thậm chí hắn cảm thấy có phải mình bị quỷ nhập vào người, tất cả phát sinh trước mắt đều là ảo giác hay không?
Triệu Qua nhìn thấy Lý Dịch ngây ngốc đứng tại chỗ không nhúc nhích, lập tức nhẹ giọng ho khan vài tiếng: "Lý Mạnh Đức, chẳng lẽ ngươi cảm thấy Triệu Qua ta không có tư cách làm sư phụ của ngươi a?"
Lý Mạnh Đức?
Đây là ai a.
A, nhớ rồi.
Mạnh Đức chính là ta.
Lúc này Lý Dịch ngừng huyễn tưởng, hắn vội vàng trả lời: "Triệu thúc, không có chuyện này, ngươi cứu mạng ta, trong lòng ta cực kỳ cảm kích, huống chi Triệu thúc ngươi muốn thu ta làm đồ đệ là tốt với ta, ta báo đáp còn không kịp làm sao lại cảm thấy Triệu thúc không có tư cách làm sư phụ ta, chỉ là ta có một số nguyên nhân cá nhân, cho nên mới lộ vẻ do dự."
Nghe nói như vậy, Triệu Qua lập tức phản ứng lại, hắn vỗ vỗ trán: "Lão phu suýt chút quên đi, ngươi đến từ phố quỷ, hơn nữa cách ăn mặc quần áo hoàn toàn khác biệt với chúng ta, nghĩ đến cũng không phải là người Hưng Châu chúng ta, ngươi hẳn là không bỏ được chuyện của mình, còn nghĩ phải làm như thế nào để trở về đúng không."
"Phụ mẫu trong nhà bởi vì một số nguyên nhân hôn mê bất tỉnh, nằm trên giường sáu năm, còn chờ ta chăm sóc, ta không thể rời nhà quá lâu, nếu không phụ mẫu sẽ bị chết đói ở nhà, cho nên ta nhất định phải nghĩ biện pháp rời khỏi phố quỷ, trở về nhà." Lý Dịch nói nghiêm túc.
"Không ngờ được là cũng là một người số khổ, khó được ngươi có phần hiếu tâm này, lão phu cũng không thể ép buộc." Triệu Qua cảm khái.
Hắn vốn nghĩ lần này phố quỷ chi hành kết thúc sẽ dẫn Lý Dịch về võ quán của mình, truyền thụ võ nghệ, kế thừa y bát, mặc dù Lý Dịch thân phận không rõ nhưng đối với hắn mà nói thì chuyện này không quan trọng, thiên tư như vậy đủ để dốc hết tất cả bồi dưỡng, cho nên mới nhất thời kích động không để ý đến lo lắng trong lòng Lý Dịch.
Nhưng là hiếu vi tiên, nếu như ép buộc, đó là mình không đúng. Nhưng mà trơ mắt nhìn một tuyệt thế ngọc thô như thế chạy đi, Triệu Qua lại cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, nói không chừng qua vài ngày ban đêm mình sẽ lật qua lật lại ngủ không yên, thậm chí lúc lâm chung cũng sẽ nhớ mãi chuyện này không quên, đến mức thương tiếc chung thân.
Nghĩ tới đây, Triệu Qua nói lần nữa: "Chúng ta có thể gặp nhau ở phố quỷ là duyên phận trời ban, tuy nói sau khi chia tay tương lai có lẽ cả đời cũng sẽ không gặp nhau, nhưng mà lão phu vẫn không đành lòng để cho người có thiên tư như ngươi bị mai một, vẫn muốn thu ngươi làm đồ, nhưng lão phu sẽ không cưỡng cầu, nếu ngươi không chịu cũng không sao."
Ân nhân cứu mạng đều nói đến phân thượng này, nếu Lý Dịch lại cự tuyệt cũng có chút không biết điều. Lúc này, hắn quỳ xuống, đầu óc linh hoạt lập tức nghĩ đến lời văn trên internet, lập tức nói ngay: "Dịch, phiêu bạt nửa đời, chỉ hận chưa gặp được hiền sư, hôm nay gặp Triệu thúc, Dịch nguyện bái vi sư, từ đó, một ngày vi sư, chung thân vi phụ, nếu như làm trái lời ấy, trời tru đất diệt."
Nói xong, Lý Dịch lập tức dập đầu ba cái.
Trong lòng nói thầm, lí do thoái thác và lễ tiết của mình hẳn là không mao bệnh a?
Dù sao trong phim truyền hình bái sư đều là như vậy.
Thân là vũ phu Triệu Qua đầu tiên là ngơ ngác một chút, sau đó kích động nước mắt đều xuất hiện, hắn vội vàng duỗi cái tay hơi có chút run rẩy ra đỡ Lý Dịch lên, vội vàng nói: "Tốt, tốt, hảo đồ đệ, mau dậy đi, đứa nhỏ này quá ngay thẳng, sao có thể phát lời thề nặng như vậy, sau này đều là người một nhà, nói chuyện đừng xa lạ như
Theo Triệu Qua, Lý Dịch thế này đâu phải là bái sư, có thể nói là nhận cha, lễ tiết quá nặng.
Bởi vì trong thế giới của Triệu Qua, bái sư là không cần dập đầu, chỉ cần kính trà, thề càng là một chuyện cực kỳ thận trọng, bởi vì người vi phạm lời thề sẽ bị ác báo.
Cho nên một đồ đệ khi bái sư mà dập đầu thì đồng nghĩa với nhận ngươi làm nghĩa phụ, nếu như lại đọc lời thề, như vậy thì mang ý nghĩa cả đời cũng không thể vi phạm, hơn nữa vũ phu càng có thành tựu thì bị lời thề ước thúc càng hung ác.
Cho nên khi dập đầu bái sư thêm thề, hai chuyện chung vào một chỗ, sư phụ lại thụ phần này lễ, như vậy tên đồ đệ này phân lượng có thể nói là còn nặng hơn thân nhi tử, thậm chí sau khi sư phụ chết, tên đồ đệ này có thể giống như nhi tử, kế thừa gia nghiệp.
Huống chi, Lý Dịch một câu một ngày vi sư chung thân vi phụ, có thể nói là để Triệu Qua có một loại kinh hỉ như già mới có con.
Giờ phút này Lý Dịch không có cách nào hiểu được tâm tình của Triệu Qua, hắn chỉ cảm thấy Triệu Qua cứu mạng mình, về tình về lý mình cũng nên dập đầu cảm ơn hắn, dù sao sau này mình cũng không nhất định có cơ hội báo đáp người ta, mà đồng ý bái sư cũng chỉ là vì thỏa mãn tâm nguyện của Triệu Qua mà thôi.
Bên cạnh, Triệu Thiến nhìn thấy một màn này cũng trong lòng vui vẻ, ánh mắt nàng nhìn về phía Lý Dịch cũng lập tức thân thiết rất nhiều, tựa như ca ca nhiều năm không gặp.
"Cha, ngươi đừng lo vui vẻ, thời gian chúng ta có thể ở lại trên phố quỷ không nhiều, trong thời gian này, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, không thể lãng phí thời gian nữa." Triệu Thiến nhìn thấy phụ thân nắm lấy cánh tay Lý Dịch, kích động không thôi mới lên tiếng nhắc nhở.
Triệu Qua nghe vậy lập tức tỉnh táo lại, hắn nhìn thoáng qua Dẫn Hồn Hương, thấy Dẫn Hồn Hương đã thiêu đốt một nửa, nhiều nhất một canh giờ sẽ tàn, đến lúc đó mình không thể không sớm rời khỏi phố quỷ, mà mình và hảo đồ đệ vừa mới thu này cũng sẽ bị ép tách rời nhau.
"Chỉ tiếc, không đủ thời gian, hai thầy trò chúng ta duyên sâu phân cạn, trong khoảng thời gian này sư phụ sẽ tận lực truyền thụ võ đạo tinh túy cho ngươi, Mạnh Đức, ngươi có thể học bao nhiêu thì học bây nhiêu."